Hà Trầm cau mày bước đi trên đạo sơn, hắn tới đây là do ngoài ý muốn, nhưng vận khí của hắn rất tốt.
Sau khi chắc chắn đạo sơn sẽ không để lộ bất cứ tin tức nào của cá nhân.
Hắn đã quyết định, giả mạo thiên kiêu số một, Lưu Hỏa.
Hắn có được tin tức nội bộ, Lưu Hỏa không phải là Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, mà lại còn đang bị Ẩn Thiên tông truy nã.
Cho nên việc hắn giả mạo Lưu Hỏa sẽ không bị Ẩn Thiên tông nhằm vào.
Còn nữa, tên tuổi của Lưu Hỏa cũng đủ lớn, có thể giúp hắn áp chế những người tham dự khác.
Nếu như vì vậy mà hắn thành công đạt được truyền thừa đạo tàng, thế thì tất cả mọi người sẽ cho rằng là do Lưu Hỏa lấy được.
Không có chút quan hệ nào với hắn.
Dù có thất bại, hắn cũng có thể rút lui một cách bình yên.
Chuyện chèn ép những người này không hề liên quan tới hắn, là chuyện của Lưu Hỏa.
Việc hắn cần lo lắng chỉ có một.
Gặp được Lưu Hỏa thật.
Nhưng tu chân giới lớn như vậy, cái tỷ lệ này thấp đến đáng sợ.
Sau đó, dù Lưu Hỏa thật nghe được tiếng gió, cũng sẽ không có biện pháp nào.
Vì truyền thừa đạo tàng, chút nguy hiểm đó vẫn có thể chấp nhận được. Mà trải qua trận chiến ở Thiên Vân Phong, Lưu có còn sống hay không cũng là một vấn đề.
Hà Trầm không do dự, hắn quyết định làm như vậy, ngay từ đầu đúng là rất thuận lợi, hắn đạt được tiên cơ.
Áp chế tất cả mọi người.
Nhưng lại xuất hiện một người làm cho hắn không thể không kiêng kỵ.
Mặc dù người này không báo tên, nhưng hắn đã đoán được đối phương là ai.
Trong những kiếm tu cùng thế hệ, có thể mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ có một người.
Kiếm Nhất phong Kiếm Khởi.
Nhưng hắn đã chiếm được rất nhiều ưu thế, nên vẫn có thể áp chế Kiếm Khởi.
—— ——
Trên đạo sơn có không ít người, bọn hắn đều nhìn lên phía trên, Lưu Hỏa đang ở bậc 50, mà hắc mã đột nhiên xuất hiện đã ở bậc 30.
Tiếp tục như vậy, thật sự có khả năng đuổi kịp Lưu Hỏa.
“Người này là ai? Đúng là lợi hại, không ngờ có thể cạnh tranh với Lưu Hỏa?”
“Nhìn kiếm ý là biết, người này chắc chắn là Kiếm Nhất phong Kiếm Khởi, đây chính là thiên kiêu số một của Kiếm Nhất phong.”
“Trước kia các ngươi từng gặp Lưu Hỏa chưa? Làm sao cứ cảm thấy có chút không giống.”
“Có thể là do bị thương ở Thiên Vân phong lúc trước, nhưng Kiếm Khởi đã đuổi kịp rồi kìa.”
Rất nhanh, phần lớn người đều đặt sự chú ý lên trên người Kiếm Khởi và Lưu Hỏa.
Kiếm Khởi không hề để ý đến Lưu Hỏa, hắn cũng không có ý định đọ sức với đối phương.
Chí ít hắn thấy rằng, vẫn chưa đến lúc đọ sức với một Lưu Hỏa đã chiến thắng Thái Dương Chi Tử.
Ở đây, dù có thể lên trước cũng không có ý nghĩa gì.
Nhiều lắm chỉ là vấn đề hữu duyên và vô duyên mà thôi.
Hà Trầm ở phía trước đã tăng tốc, nhưng khi đối mặt với áp lực từ đạo sơn, hắn cũng có chút khó chịu.
Mà làm hắn càng khó chịu hơn chính là, Kiếm Khởi đã đuổi kịp, không lâu nữa sẽ vượt qua hắn.
Đương nhiên hắn sẽ không nhượng bộ, đây chính là truyền thừa đạo tàng, mặc dù hắn không chiếm được cũng sẽ không để người khác đoạt được.
“Ừm, không hổ danh là thiên kiên của Kiếm Nhất phong.” Hà Trầm dùng đến cái danh của Lưu Hỏa, nghiêng đầu nhìn về phía Kiếm Khởi.
Nhìn như đang khen, nhưng giọng điệu lại mang theo chút trào phúng.
Kiếm Khởi cũng không để ý, vẫn đi lên phía trước. Bây giờ hắn cũng đang cố hết sức, nhất là khi trên người hắn còn có một con khỉ nhỏ.
Con khỉ nhỏ này cũng bị đạo sơn áp chế, hắn cần phân tâm chiếu cố.
Lúc đầu có thể đi lên từng bước một, nhưng bây giờ mỗi một bậc hắn đều phải dừng lại một chút.
Mà hắn nhìn thấy Lưu Hỏa kia cũng như vậy. Lúc này Kiếm Khởi lại nghe được giọng nói của Lưu Hỏa:
“Nghe nói khi ngươi thua Thái Dương Chi Tử, kiếm đã gãy mất.”
Nghe được câu này, Kiếm Khởi dừng lại.
Đột nhiên hắn phát hiện Lưu Hỏa cũng chỉ như vậy, kém xa Đông Phương Hạo Nguyệt.
Mặc dù hắn cảm giác Đông Phương Hạo Nguyệt không mạnh, nhưng khí chất của hai bên khác biệt một trời một vực.
Trên người Đông Phương Hạo Nguyệt có loại khí chất mà người bình thường không thể có.
Dù bản thân Kiếm Khởi hắn cũng không thể so sánh được.
Phương thức làm việc của Đông Phương Hạo Nguyệt, làm cho hắn cảm thấy hiểu ra nhiều điều.
Mà tên Lưu Hỏa này cho hắn một cảm giác, chính là nhỏ hẹp.
Chưa nói tới đúng sai, chỉ ở điểm này đã biết ai hơn ai kém.
Thậm chí còn kém xa Thái Dương Chi Tử.
Nhưng Kiếm Khởi vẫn không hề để ý lắm, vẫn yên lặng bước đi.
Lưu Hỏa cũng không nói chuyện, bởi vì mục đích của hắn đã đạt đến.
Tốc độ của Kiếm Khởi bắt đầu chậm lại.
—— ——
Ở phía dưới, tất nhiên Lục Thủy cũng nghe được đối thoại của hai người, lúc này hắn lắc đầu:
“Kiếm Khởi vẫn còn quá trẻ! Nhưng mà, một kiếm tu như hắn đúng là không có duyên với đạo tàng.”
Lục Thủy nhìn chằm chằm đỉnh núi, “Lưu Hỏa” và Kiếm Khởi đã đến bậc 70, cách đỉnh núi rất gần.
99 là cực, không phải có bậc 99, mà là chín chín tám mươi mốt bậc.
Lúc này trên người Kiếm Khởi đột nhiên bộc phát ra một đạo kiếm ý, kiếm ý này phóng thẳng lên đỉnh núi.
Mà hắn cũng mượn cơ hội này để tăng nhanh tốc độ, cuối cùng đến được cùng bậc với “Lưu Hỏa”.
Bậc bọn hắn đang đứng là 78.
Cách đỉnh chỉ trong gang tấc.
Nhưng mà, trong thời gian ngắn hai người sẽ không thể tiến thêm.
Trong lòng những người phía dưới cũng căng thẳng, bọn hắn đều rất muốn biết, cuối cùng là ai sẽ đi lên đỉnh núi.
Là Lưu Hỏa, hay là Kiếm Khởi.
Bọn hắn càng hy vọng sẽ là Kiếm Khởi.
Tên Lưu Hỏa này làm cho người ta rất chán ghét.
“Các ngươi nói thử xem ai sẽ lên được?” Đông Phương Trà Trà hỏi.
Hương Dụ lắc đầu:
“Khó nói, nhưng ta cảm thấy Kiếm Khởi có khả năng hơn một chút.”
Chân Võ Chân Linh cũng gật đầu:
“Cũng phải nói, Kiếm Khởi đúng là rất lợi hại, nhưng vì chuyện của Thái Dương Chi Tử mà hẳn phải chịu một chút trở ngại, cũng không tính là chuyện xấu.”
Hương Dụ hiếu kỳ nói:
“Các ngươi biết Kiếm Khởi?”
Chân Linh lắc đầu:
“Cũng không biết, chỉ là lúc đi vào gặp qua một lần, nhìn ra được.”
Hương Dụ gật gật đầu, không hỏi gì thêm. Bây giờ bọn hắn đều đang chờ đợi đáp án cuối cùng, xem thử ai mới có thể lên đỉnh đạo sơn.
Dù là hình bóng trên đạo sơn kia, phảng phất cũng đang đưa ánh mắt sang bên này.
Nếu như phải nói có ai không chú ý đến, vậy cũng chỉ có Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn lên đỉnh núi, hai hàng lông mày nhăn lại, hắn vừa mới nhìn thấy cái gì?
Một mảnh gỗ màu tím nhạt.
Lúc kiếm ý xông thẳng vào mây xanh, hắn đã thấy được một góc trên đỉnh núi, lúc đó hắn đã để ý đến cái này.
Sau đó Lục Thủy đặt ngón tay lên huyệt thái dương, thiên địa chi lực hội tụ vào mắt của hắn.
Sau đó hắn thấy được cảnh tượng trên đỉnh núi, là một bàn đá, trên bàn đá có một bàn cờ, mà bên cạnh bàn cờ có một mảnh gỗ màu tím.
Không lớn, nhưng cũng to bằng hai bàn tay.
“Tử Lung Mộc? Nơi này lại có loại gỗ thưa thớt như vậy?”
Lục Thủy hơi kinh ngạc.
Tử Lung Mộc, cũng không phải Linh Mộc lợi hại gì, nó gần như không có nhiều tác dụng.
Nhưng vẫn có được ưu điểm, loại gỗ này đông ấm hè mát, nhất là sau khi rèn luyện sẽ có cảm giác óng ánh sáng long lanh.
Bên trong còn có tử khí lưu động.
Ở kiếp trước hắn ngoài ý muốn nhặt được một mảnh, đã làm cho Mộ Tuyết một cái lược và trâm cài tóc đơn giản.
Dù sao Mộ Tuyết cũng rất ưa thích, trâm cài tóc đó nàng đã đeo cả một đời, dù là buộc tóc đơn giản cũng sẽ mang theo.
Nói là khi tức giận có thể dùng để đâm hắn, rất chắc chắn.
Nhưng hơi tiếc nuối là, Mộ Tuyết chưa bao giờ dùng trâm cài tóc để đâm hắn.
Chỉ nói rằng nhỡ may hỏng mất thì làm sao đây.
Nhưng chuyện hắn thường xuyên bị Mộ Tuyết kéo qua giúp nàng chải đầu là thật.
Nghĩ tới những chuyện này, môi Lục Thủy hơi nhếch lên:
“Mảnh gỗ nát này, ta muốn.”
---------
Dịch: MB_Boss