Lúc này, Kiếm Khởi và Hà Trầm đã bước tới bậc thứ 79, cách đỉnh núi chỉ còn có hai bậc.
Bây giờ bọn họ đã không thể phân biệt được ai đi trước ai đi sau nữa.
Mà ngay lúc Kiếm Khởi sắp vượt lên trước, hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn phát hiện khỉ nhỏ đang cào hắn.
Kiếm Khởi nghi hoặc nhìn khỉ nhỏ.
Khỉ nhỏ chỉ tay vào đường núi phía bên cạnh, dường như muốn bảo Kiếm Khởi đi vào.
Nó mở to mắt nhìn chằm chằm Kiếm Khởi.
Kiếm Khởi không hiểu.
Nhưng mà ít nhất cũng biết khỉ nhỏ không có ý định đi lên đỉnh núi, vậy cũng chỉ có thể nghe theo nó.
Dù sao bản thân Kiếm Khởi cũng không muốn lấy đạo tàng truyền thừa gì đó kia.
Về phần Lưu Hỏa, hắn cũng không có ý định tranh đoạt với đối phương, nhưng nhìn y không vừa mắt là thật.
Cuối cùng dưới sự lôi kéo của khỉ nhỏ, Kiếm Khởi nhấc chân rời khỏi thềm đá, bước lên đường núi phía bên cạnh, ngay sau đó, trên đạo sơn đã không còn hình bóng của hắn.
Nói cách khác, Kiếm Khởi đã từ bỏ đạo tàng truyền thừa.
Biến cố bất thình lình này làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
“Có chuyện gì thế? Kiếm Khởi sao lại không thấy đâu nữa rồi?”
“Không biết, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ta vừa mới nhìn thấy hắn bước sang bên cạnh, đây là từ bỏ rồi à?”
Rất nhiều người không biết, ngay chính Hà Trầm đứng gần cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng y cũng không để tâm, mà nhân cơ hội nhanh chóng bước lên bậc thứ 80.
Hắn cách đỉnh núi chỉ còn một bước cuối cùng.
“Đạo tàng là của ta.”
Lúc này rất nhiều người đều không biết nên nói cái gì cho phải, Kiếm Khởi bỏ cuộc, Lưu Hỏa đã trở thành người thắng cuối cùng.
“Ta đã nói rồi, đạo tàng này là của Lưu Hỏa ta.”
Đạo tàng đã sắp tới tay, Hà Trầm cảm thấy mình cần phải nhắc nhở đám người phía dưới về điều này một chút.
Đạo tàng kia là thuộc về Lưu Hỏa, không liên quan gì đến Hà Trầm cả.
Đối với câu nói này của Lưu Hỏa, những người khác chỉ trầm mặc không nói.
Bởi vì đây là sự thật không thể thay đổi, đạo tàng kia sẽ thuộc về Lưu Hỏa.
Kiếm Khởi lúc này đang đứng phía trước một cây ăn quả, nâng khỉ nhỏ lên để nó hái xuống hai quả đào.
‘Lưu Hỏa, cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.’ Kiếm Khởi than nhẹ.
Nhưng hắn cũng không có cách nào đi ngăn cản đối phương đoạt lấy đạo tàng.
“Lưu Hỏa” nhếch miệng lên, y biết lúc này đã không có người nào có thể tranh giành với y.
Y chỉ cần cố gắng bước lên một bước cuối cùng là đủ.
Chỉ là ngay lúc y vừa bắt đầu di chuyển chân mình, một tiếng chuông lanh lảnh bỗng vang lên.
Ong!
Tiếng chuông vang lên khiến rất nhiều người giật mình, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng ngay sau đó bọn họ liền nhận ra là từ trên đạo sơn truyền tới.
Có một vài người hoài nghi là Lưu Hỏa đã lên được tới đỉnh núi, nhưng khi bọn họ nhìn về phía Lưu Hỏa, lại thấy y vẫn còn thiếu một bước cuối cùng.
Vậy rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra?
Tiếng chuông vang lên tất nhiên là có ý nói mọi người chú ý tới, chẳng lẽ chủ nhân đạo sơn muốn nói chuyện gì?
Nhưng bọn họ cũng không nghe thấy ai nói gì mà.
Ngay lúc này, có người nhìn xuống phía dưới cùng, nói:
“Này, phía dưới có một người xuất hiện, liệu có phải là người tạo ra tiếng chuông không thế?”
“Không thể nào? Không có cảm giác gì mà.”
Lục Thủy đứng trên cầu thang, hắn mỉm cười nhìn về phía đỉnh núi, sau đó bước lên một bước.
Một bước bước thẳng tới bậc thứ 9.
Khi hắn đặt chân lên bậc thứ 9, toàn bộ đạo sơn liền chấn động, đạo lý như phạn âm * vang lên.
( * Phạn âm: ngôn ngữ mà Phật giáo hay dùng, tiếng Phạn, thường nghe thấy trong kinh Phật)
Tất cả những người chứng kiến cảnh này đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc đến mức không nói ra lời.
Ánh mắt lập tức đổ dồn về phía “biến cố” vừa mới xuất hiện này.
Sau đó bọn họ nhìn thấy người này tiếp tục nhấc chân bước lên lần thứ hai, vượt thẳng qua chín bậc tiếp theo, rồi đặt chân lên bậc thứ mười tám.
Ngay khi hắn vừa đặt chân lên bậc thứ 18, phía đông mặt trời mọc, tà dương dần tắt, m Dương thay đổi luân phiên.
Kiếm Khởi lúc này cũng nhìn xuống, sững sờ.
Người này mang đến cho hắn một loại cảm giác mênh mông vô biên, nếu như là cùng thế hệ, vậy hắn ở trước mặt đối phương chẳng khác gì ánh sáng leo lắt của đom đóm cả.
Cảm giác quá cường liệt.
“Người này là ai?”
Không chỉ Kiếm Khởi, tất cả mọi người đều muốn biết kẻ đáng sợ đột nhiên xuất hiện này là ai.
Lúc này tất cả mọi người lại một lần nữa nhìn thấy người này cất bước, mỗi lần bước lên đều vượt thẳng qua chín bậc thang, mà mỗi lần như vậy đều tạo ra dị tượng.
Dường như đạo sơn chỉ là một cái sân khấu cho hắn diễn vậy.
Không ai biết vì sao.
“Lưu Hỏa” luống cuống, nhanh chóng nói:
“Đạo hữu là ai, ta là thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, Lưu...”
Lưu Hỏa này còn chưa kịp nói xong, Lục Thủy đã bước thêm bước thứ chín, đi thẳng lên đỉnh núi.
Lúc này Lưu Hỏa giả kia ngay cả một từ cũng không nói ra được, cái này, cái này quá khó tin rồi!
Đối phương làm sao mà làm được?
Hắn bây giờ muốn bước thêm một bước lên đỉnh núi thôi cũng không được.
Nhưng đối phương lại nhàn nhã như đi dạo.
Càng đáng sợ hơn là, mỗi một bước đi của hắn đều làm đạo sơn rung chuyển, dị tượng liên tiếp xuất hiện.
Tất cả tất cả những thứ đó đều nói lên rằng, đạo sơn đang nghênh đón người này đến.
Chân Võ Chân Linh nhìn người này, bọn hắn ẩn ẩn đã đoán được đối phương là ai.
Đông Phương Trà Trà cũng kinh ngạc, bỗng cảm thấy thật may mắn vì mình không có đi, người này cũng quá đáng sợ rồi?
Kiếm Khởi gắt gao nhìn chằm chằm người này, hắn muốn biết tên của đối phương.
Lúc này, ngay cả Mặc Vân Tử ở trên đỉnh núi cũng bị kinh động, trong nháy mắt khi Lục Thủy bước lên, Mặc Vân Tử lập tức đưa mắt nhìn đối phương.
Cuối cùng nói:
“Ngươi không phải là người hữu duyên.”
Những người khác còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì mình còn có cơ hội, Mặc Vân Tử đã nói tiếp:
“Nhưng lão phu có thể phá lệ vì ngươi, nói cho ta biết, ngươi là ai.”
Người phía dưới nghe thấy câu nói này thì không biết nói gì, phá lệ, thế mà lại vì một người không hữu duyên trực tiếp phá lệ.
Đây là ý gì?
Người này nghịch thiên a.
Nhưng cũng không có ai nói gì, bọn họ đều đang đợi, đợi người kia nói ra danh tự.
Lục Thủy mỉm cười, bình tĩnh nói:
“Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.”
Ầm ầm.
Một câu nói này vang lên, như là sấm sét giữa trời quang.
Lưu Hỏa, người này mới là Lưu Hỏa thật?
Chuyện này quá đáng sợ, vừa mới được chứng kiến một màn kia, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Lưu Hỏa này có bao nhiêu đáng sợ.
Đây mới là thiên kiêu số một đương thời.
Mà vị Lưu Hỏa trước đó kia, quả thực là tự rước lấy nhục.
Người khác kinh ngạc, mà Hà Trầm thì sợ hãi.
Lưu Hỏa, Lưu Hỏa thật thế mà lại ở đây, lại còn đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của y.
Hà Trầm sợ, y muốn lùi lại, nhưng lại phát hiện mình đã mất đi năng lực hành động.
Xong rồi, Hà Trầm biết một kiếp này, y trốn không thoát.
Lúc này Kiếm Khởi cũng nhìn lên đỉnh núi, hắn nhìn hình bóng Lưu Hỏa, lẩm bẩm nói:
‘Hóa ra hắn mới là Lưu Hỏa, hắn mới là thiên kiêu số một đương thời.
Quả thật là nghe danh không bằng gặp mặt.
Lời đồn cũng vẫn sai, Lưu Hỏa nào chỉ là thiên kiêu số một đương thời, hắn có lẽ là đệ nhất thiên kiêu mọi thời đại.’
Trước đó bởi vì chuyện của Lưu Hỏa giả kia, Kiếm Khởi cảm thấy Lưu Hỏa cũng chỉ có một chút năng lực như thế, Thái Dương Chi Tử thua hắn thật sự là không công bằng.
Bây giờ hắn phát hiện Thái Dương Chi Tử thua dưới tay Lưu Hỏa là chuyện đương nhiên.
Thái Dương Chi Tử còn kém xa Lưu Hỏa.
Ánh sáng đom đóm , làm sao có thể tranh hào quang với ánh nhật nguyệt?
Đông Phương Trà Trà cũng sững sờ nhìn đỉnh núi, xong lại cảm giác có chút đáng tiếc:
‘Nếu Lưu Hỏa cũng là đệ đệ của ta thì thật tốt.’
Nhưng nàng có chút không hiểu, trên người Lưu Hỏa này tại sao lại không có lửa?
Không phải cũng là giả đấy chứ?
------
Dịch: MB_Boss