Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 965 - Chương 965: Ta Chính Là Ánh Sáng Duy Nhất 2

Chương 965: Ta chính là ánh sáng duy nhất 2 Chương 965: Ta chính là ánh sáng duy nhất 2

Ta chính là ánh sáng duy nhất 2

"Có vài người thích lo chuyện bao đồng thì phải?" Nhị Trưởng lão nhìn về phía sau nói.

"Yên tâm đi, chỉ là lo lắng cho ngươi thôi, hắn cũng không biết ta tồn tại." Cửu đi bên cạnh Nhị Trưởng lão, tò mò hỏi:

"Có muốn ta dạy dỗ ngươi trong khoảng thời gian này không?

Biết đâu có cơ hội sờ đến cảnh giới của Đại Trưởng lão."

"Không có hứng thú." Nhị Trưởng lão nói thẳng.

"Ngươi từ nhỏ đến lớn đều là Đại Trưởng lão dạy dỗ, sao lại không thích hắn đến vậy chứ?" Cửu tò mò hỏi.

"Lục Thủy có thích Tam Trưởng lão à?" Nhị Trưởng lão lấy từ trong túi ra một viên thuốc, cho vào trong miệng.

"Rất thích mà, trên người còn có ảnh của Tam Trưởng lão, không có việc gì còn đem ra bái một chút."

"..."

Nhị Trưởng lão không nói gì, sau đó một bước biến mất tại chỗ.

Trở về tiếp tục chăn dê.

—— ——

Bên trong Nguyệt Chi Quốc Độ, Lục Thủy vẫn luôn nhìn về chân trời.

Hắn hiện tại uy năng che trời.

Nhưng sao lại cứ có cảm giác có người muốn hại hắn?

"Thế giới này tốt với ta giống có không ít ác ý.

Trong tình huống bình thường, thế giới tuyệt đối không có lá gan này, có phải Cửu đã làm chuyện gì uy hiếp đến ta rồi hay không?"

Hắn cảm thấy trên đời này nếu có tả hữu thế giới người, vậy đó nhất định là Cửu.

Con đường hắn và Mộ Tuyết đi là khác nhau.

Chỉ có Cửu mới có thể ảnh hưởng tới thiên địa như vậy.

"Hy vọng chỉ là ảo giác."

Cửu đã mất nhiều năm như vậy, chút quyền năng đó cũng không làm được bao nhiêu chuyện.

Vẫn là nên chú ý Mộ Tuyết đi.

Người có thể uy hiếp hắn, chỉ có Mộ Tuyết.

Những người khác không được.

Cha mẹ và Trưởng lão thì coi như xong, những trưởng bối này rất ít quản hắn.

Tam Trưởng lão cũng là người có lý có cứ, mặc dù sắc mặt như đòi nợ kia lúc nào cũng muốn tăng tiền, nhưng tuyệt đối là người giảng đạo lý có căn cứ.

Mộ Tuyết thì không nói đạo lý.

Ngươi giảng đạo lý với nàng, nàng cùng ngươi đàm luận tình cảm.

Ngươi đàm luận tình cảm với nàng, nàng lại giảng đạo lý với ngươi.

Ngươi hỏi nàng muốn giảng đạo lý hay đàm luận tình cảm, nàng liền rưng rưng nước mắt nhìn ngươi, vô cùng ủy khuất.

Cuối cùng…

Mộ Tuyết đều đúng.

Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, mà đem sự chú ý đặt lên Nguyệt Chi Quốc Độ.

Hắn lúc này đã đi ra khỏi cổ thành.

Xung quanh vẫn còn lưu lại chút khí tức sức mạnh, nhưng không hề nhìn thấy bất kì ai, hoặc là mất kỳ sức mạnh hay dấu vết hư hại nào.

Hẳn là sức mạnh của Nguyệt tộc đã giúp tròng này tự khôi phục lại.

Không bao lâu sau, Lục Thủy đi tới phía trước một màn sương mù.

Nhìn không rõ đường đằng trước.

Nhưng bên trong lại như có sức mạnh gì đang tràn ra ngoài.

Hẳn là có người bên trong động thủ.

"Đông Phương đạo hữu, nhìn bên kia đi." Lúc này, Kiếm Khởi đột nhiên nói.

Hắn chỉ vào một hướng đằng xa.

Bên kia dường như có một đầu đường nhỏ.

"Qua xem chút đi." Lục Thủy đi về phía con đường nhỏ.

Đi thẳng mãi cũng không thấy cái gì thú vị, trước xem cái khác một chút đi.

Có lẽ có thể tìm thẳng tới viên đá kia.

Hắn muốn biết rõ tình huống của tảng đá trước khi nhúng tay vào chuyện ở đây.

Về phần giải thoát.

Nhìn thấy mọi người thì giúp giải thoát một người đi.

Về phần giải thoát con đường nhỏ phí trước đương nhiên sương mù, , giống như tiến vào bên trong xong sẽ không còn tồn tại nữa.

Nhưng ở trước mặt Lục Thủy, đây đều là trang trí.

Hắn bước một bước ra, toàn bộ sương mù bắt đầu quay cuồng.

Rất nhanh, con đường dưới chân bắt đầu kéo dài, cảnh vật xung quanh cũng dần lộ ra.

Lục Thủy nhìn con đường nhỏ, phát hiện nơi nó dẫn tới là một mảnh hư vô.

"Đi thôi."

Lục Thủy bước một bước ra, những người khác cũng định bước theo.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp cất bước thì lại phát hiện mình đã đang đứng trước một cái sân nhỏ rồi.

Đám người: "..."

Xảy ra chuyện gì rồi?

"Các ngươi đi quá chậm, ta mang các ngươi đi một đoạn đường." Giọng nói bình tĩnh của Lục Thủy vang lên.

Đoạn đường này quá dài, hắn không có ý định lãng phí thời gian đi bộ.

Mộ Tuyết còn ở bên ngoài, hắn cũng không thể trì hoãn thêm được.

"Bên trong không có gì nguy hiểm, vào xem trong đó có cái gì." Lục Thủy nói.

Lúc này, bọn người Chân võ mới đi vào bên trong.

Cửa chính của sân mở, nhóm người Sơ Vũ cũng có thể tùy ý tiến vào.

Sau khi những người này đi vào, Lục Thủy mới cất bước đi theo.

Sân bên trong giống với sân nhỏ của một nhà cấp bốn.

Năm người Kiếm Khởi sau khi tiến vào đều tự tìm một chỗ để kiểm tra.

Tâm Hỏa Cổ Phật đi trên đường, xung quanh hắn toàn là sương mù

Đường phía trước cũng khó thấy rõ.

'Nơi này đã tuần hoàn rất nhiều năm, hơn nữa còn có sức mạnh của Nguyệt tộc.

Dù ta đã khôi phục được không ít sức mạnh, muốn trực tiếp tìm tới trung tâm của chỗ này cũng không có dễ như vậy.

Khó trách Minh Vương Cổ Phật lại không rời khỏi Nguyệt Quốc Chi Độ.

Nhưng mà…'

Tâm Hỏa Cổ Phật vẫn cảm thấy rất kỳ quái.

Minh Vương Cổ Phật hẳn đã khôi phục được không ít, nhưng hắn từ đầu tới cuối lại không có cách nào liên lạc được với đối phương.

Không nghĩ nhiều nữa, Tâm Hỏa Cổ Phật cất bước đi vào bên trong.

Hẳn là không bao lâu sau có thể tìm được tới trung tâm.

Mà tất cả ở đây đều khó có khả năng tạo ảnh hưởng rõ ràng gì lên hắn.

Ở bên trong.

Một đạo kiếm quang trùng thiên, một đạo phật âm rung trời.

Mà ở trước kiếm quang và phật âm có một ngọn núi, trên núi có một người đàn ông mặc đạo bào.

Người đàn ông mặc đạo bào này đang đối đầu với kiếm quang.

Hắn muốn phá vỡ kiếm này, rời khỏi đây.

Chỉ là hắn đã cố gắng rất nhiều năm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào phá vỡ kiếm quang này.

Mà phật quang kia thì lại muốn đập tan tất cả.

Ba người khác suy nghĩ nhưng cùng mục đích.

"Tại sao muốn ngăn cản ta? Ta cũn không làm gì sai." Người đàn ông mặc đạo bào gầm thét với kiếm quang.

Chỗ kiếm quang chỉ có một thanh kiếm, có điều sau kiếm này phảng phất một hình bóng ẩn hiện, nhìn giống một thanh niên.

"Thí chủ, Nguyệt Chi Quốc Độ đã không thể trở về lúc trước, từ bỏ đi, để bần tăng phá hủy trung tâm của nó." Minh Vương Cổ Phật nhìn người đàn ông mặc đạo bào, nói.

Người đàn ông mặc đạo bào nhìn về phía Minh Vương Cổ Phật, nói lại:

"Phật môn không ohari luôn nói chuyện từ bi, giảng rằng chúng sinh bình đẳng sao?

Vì sao ngươi lại muốn giết ta?

Chúng sinh là bình đẳng, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, sinh tử cũng chỉ là quy luật tự nhiên.

Đã như vậy, sao ngươi lại muốn cản trở ta?

Ngươi nghĩ rằng tông môn chúng ta là do ai hại thành như vậy chứ?

Là Phật môn các ngươi.

Lúc trước nếu như không phải Phật môn các ngươi giao thủ với người khác, nếu như không phải các ngươi đánh tới chỗ tông môn chúng ta.

Chúng ta sẽ chết mất nhiều người như vậy sao?

Hòa thượng ngươi thế mà còn nói chúng sinh bình đẳng, sinh tử chúnh là kỷ cương thiên địa.

Ngươi biết Nhất Niệm Vĩnh Hằng ở đâu ra không?

Chính là do ta giết hắn lấy ra."

"Chấp niệm của thí chủ, bần tăng hiểu rõ.

Bần tăng không có khả năng sửa chữa lịch sử quá khứ, nhưng hi vọng có thể xóa bỏ chấp niệm của thí chủ." Minh Vương Cổ Phật nói một câu phật hiệu.

"Xóa bỏ chấp niệm? Ta hi vọng hòa thượng nhà ngươi đi chết đi, chỉ cần ngươi chết, chấp niệm của ta mới tiêu được một ngày." Người đàn ông mặc đạo bào nhìn Minh Vương Cổ Phật, vẻ mặt dữ tợn.

Bình Luận (0)
Comment