Ta chính là ánh sáng duy nhất 3
Minh Vương Cổ Phật nhìn người đàn ông mặc đạo bào, tuyên một câu phật hiệu, rồi lập tức gật đầu:
"Có thể, lúc tới đậo tan trung tâm của Nguyệt Quốc Chi Độ, bần tăng sẽ dùng tất cả chính quả để hóa thành ánh sáng phổ độ, giúo các ngươi siêu độ.
Từ đây bần tăng sẽ không cifn kiếp này kiếp sau.
Chỉ cầu thí chủ bỏ xuống chấp niệm trong lòng."
"Miệng lưỡi Phật môn, ta tin được sao?" Người đàn ông mặc đạo bào nhìn về phía thanh kiếm kia:
"Đã nhiều năm như vậy, vì sao ngươi không chịu tiêu tán đi chứ?
Ngươi cũng đã chết rồi."
Kiếm không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Giống như chỉ là ngăn tại nơi này, để tất cả không có khả năng tuần hoàn.
Đây cũng chính là chuyện nó cần làm.
Chỉ cần đi theo người đàn ông mặc đạo bào này là đủ rồi.
Nó không có khả năng chém giết đối phương, điều duy nhất có thể làm chính là ngăn cản.
Kiếm tỏa ra ánh sáng, chưa bao giờ mất đi sự sắc bén.
Một kiếm tu sao có thể để kiếm trong tay mình mất đi sự sắc bén được?
Kể cả khi đã chết.
Người đàn ông mặc đạo bào nhìn chằm chằm những người này, sau đó quyết định tiếp tục nghĩ cách.
Về phần trung tâm, không có khả năng có người tìm được…
'Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại có người tới gần bên kia?'
Người đàn ông mặc đạo bào kinh hãi.
Vị trí trung tâm đó, sao lại có người đến?
Sao lại phải là người có năng lực tới gần bên kia chứ?
Không nên.
Hắn là vua của quốc gia này, ngoại trừ chủ nhân của sức mạnh Nguyệt tộc, không ai có thể tìm được bên kia.
Giây phút này, người đàn ông mặc đạo bào vô cùng luống cuống, hắn trực tiếp đi về phía bên kia.
Không tiếp tục để ý tới kiếm, cũng không để ý đến Minh Vương Cổ Phật nữa.
Người đàn ông mặc đạo bào đột nhiên rời đi khiến Minh Vương Cổ Phật có chút ngạc nhiên.
Hắn biết đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Không chút do dự, hắn lập tức đi theo.
Thanh kiếm kia cũng đi theo.
…
Lục Thủy đứng trong sân, nhìn bốn phía.
Phát hiện sân nhỏ này ngoài mấy đóa hoa mới trồng, còn có một vài núi giả.
Đi đến trước hòn giả sơn, Lục Thủy phát hiện có một quả bóng.
Là đồ chơi trẻ con.
Hắn nhìn thoáng qua, lông mày liền nhíu lại.
"Thiếu gia, có phát hiện." Đúng lúc này, Chân Võ chạy ra.
Lục Thủy gật đầu, sau đó đi theo, những người khác không có phát hiện gì cũng đi theo.
Chỉ trong chốc lát, bọn hắn đã đi vào trong một căn phòng.
Gian phòng này bày trí có chút không giống bình thường.
Phong cách có hơi trẻ con.
Là phòng cho trẻ con.
"Thiếu gia, ở chỗ này." Chân Võ dẫn Lục Thủy đến phía sau.
Lúc này, đám người Sơ Vũ cũng đã đến nơi.
Những chỗ khác đều không có bất kì manh mối gì.
Trong phòng gần như là trống không.
Hoàn toàn không giống với bên này.
Giống như tất cả mọi thứ đều tập trung ở chỗ này vậy.
Lục Thủy dừng chân, lúc này, hắn đã thấy phát hiện của Chân Võ.
Ở phía sau gian phòng có một tảng đá, mà dưới tảng đá có một người đang nằm… một đứa bé.
Nó núp ở bên tảng đá, giống như đang ngủ.
Nhưng trên người lại không có bất kì khí tức gì.
"Đây không phải là con gái Chưởng môn trong miệng những người kia chứ?" Sơ Vũ hỏi đầu tiên.
"Nó không có khí tức sao?" Kiếm Lạc há hốc mồm hỏi.
Nói thật, nếu như nhìn thấy một tu chân giả chết đi, bọn họ cũng không có cảm giác gì.
Nhưng mà…
Một đứa trẻ như vậy, bọn hắn có chút khó tiếp nhận.
Lục Thủy nhìn đứa bé này, không nói gì.
"Vận khí thật tốt."
Tâm niệm hiện lên, hắn đưa tay muốn chạm vào sợi dây của đứa trẻ này.
Chẳng qua khi hắn vừa mới đưa tay ra, đột nhiên cảm thấy một nguồn sức mạnh phát điên lao về phía bên này.
Ầm!!!
Toàn bộ căn phòng trực tiếp sụp đổ.
Sức mạnh cường đại gào thét lao tới.
"Cút cho ta!"
Tiếng rống giận dữ chấn thiên động địa.
Đối mặt với công kích này, Lục Thủy ngược lại không hề động, hắn quay người nhìn lên bầu trời.
Ầm!
Sức mạnh phá hủy nơi này, có điều không chạm đến mấy người Lục Thủy.
Chân Võ bọn gắn kinh hãi không thôi, quá mạnh, hoàn toàn không phải loại cừing giả mà bọn hắn có thể tiếp xúc.
Rất nhanh sau đó, bọn hắn liền thấy một người đàn ông mặc đạo bào lao tới fuwf phía chân trời.
Chỉ là lúc muốn đi qua thì lại trực tiếp bị một thanh kiếm ngăn cản.
"Cút ngay!"
Người đàn ông mặc đạo bào lòng nóng như lửa đốt, nhưng có người ở sau lưng, kiếm này sẽ không nhượng bộ.
Kiếm quang như lửa chém tất cả công kích.
Ầm!
Người đàn ông mặc đạo bào bị đánh lui.
Sức mạnh của Minh Vương Cổ Phật cũng theo đó mà giáng lâm.
Người đàn ông mặc đạo bào không có cách nào.
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Người đàn ông mặc đạo bào gần như điên cuồng:
"Ta chỉ muốn cho con gái ta sống lại thôi, những cường giả như các ngươi đã không để ý tới sống chết của chúng ta, chúng ta tự nghĩ cách, vì sao các ngươi còn muốn ngăn cản chúng ta?
Chúng ta làm gì sai sao?
Chúng ta chủ an tĩnh sinh hoạt trong núi, cường giả các ngươi nói giết chúng ta là giết, giờ chúng ta đã bị giết.
Vậy chúng ta sai gì sao?
Đúng, sai đều là do chúng ta, các ngươi đều đúng."
"Ngươi không sạ." Lúc này, thanh kiếm kia đột nhiên phát ra âm thanh:
"Chỉ là chúng ta đứng ở lập trường khác.
Sau khi các ngươi đi ra, vô số sinh kinh đã phá thành mảnh nhỏ, tông môn của ta xây dựng chỗ người thường rất nhiều.
Các ngươi muốn giết bọn họ.
Chúng ta lại muốn cứu bọn họ.
Vì ngăn cản các ngươi, tông môn chúng ta cũng đã tử thương vô số.
Các ngươi, quá khó giết.
Cho nên ta không thể không xuất hiện ở đây.
Tu vi của ta xưa nay cũng chỉ thường thôi.
Thân như đom đóm, lại là ánh sáng trong mắt vô số người khác.
Có lẽ tương lai sẽ có cự hỏa giáng lâm, nhưng nếu như không có, vậy ta chính là ánh sáng duy nhất.
Ta, không có khả năng lui."
"Ha ha l, ta không sai, ngươi cũng không sai, vậy là ai sai?" Người đàn ông mặc đạo bào nhìn chằm chằm thanh kiếm, mở miệng.
"Là bần tăng sai." Minh Vương Cổ Phật tuyên câu phật hiệu, sau đó nói tiếp:
"Năm đó đánh tới tông môn các ngươi, làm tổn thương người thân của ngươi, là đệ tử của bần tăng.
Là bần tăng dẫn hắn tiến vào Phật môn, là bần tăng dạy hắn phật pháp, là bần tăng dạy hắn sức mạnh hủy diệt.
Bần tăng dạy không được tốt lắm.
Tất cả đều vì bần tăng mà xảy ra "
"Vậy sao ngươi còn không chết đi?" Người đab ông mặc đạo bào nhìn chằm chằm Minh Vương Cổ Phật nói:
"Thế nhưng các ngươi chết sạch thì thế nào? Chúng ta chết nhiều người như vậy.
Ngươi biết sự vui sướng khi một sinh mệnh mới ra đời không?
Đó là hi vọng của chúng ta.
Thế nhưng các ngươi lại hủy đi hi vọng của ta.
Ta phải cứu lấy ánh sáng của ta.
Người khác chết cùng ta thì có liên quan gì?
Ta chỉ muốn cho con gái ta gọi ta một tiếng ba.
Dù có vĩnh viễn lạc vào luân hồi, vĩnh viễn không siêu sinh, ta cũng nguyện ý.
Nhịn nhiều năm như vậy, các ngươi đã đủ chưa?"
Lục Thủy nhìn ba người này, kiếm kia đúng là kiếm tu.
Trên người người đàn ông mặc đạo bào có sức mạnh của Nguyệt tộc.
Không thì hắn cũng không đủ tư cách đối đầu với những người này.
Cổ Phật của Phật môn, thực lực đã khôi phục cũng không nhiều.
Sau khi biết đại khái tình huống của ba người này, hắn liền mở miệng:
"Con gái của ngươi, chưa chết."
Lời nói của Lục Thủy như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp nổ tung trong đầu tất cả mọi người.
Nhất là người đàn ông mặc đạo bào.
Hắn lập tức quay người, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Là một vị mặc áo bào đen, mặt không cách nào thấy rõ.
Nhưng hắn không thèm để ý cái này, thứ hắn để ý là lời nói của người kia.
"Ngươi nói cái gì?" Hắn không tin.
Hắn rất chắc chắn, con gái của hắn đã không còn.
Nếu không thì hắn việc gì phải đến mức này.
Hắn vì sao ohari thành lập Vĩnh Hădng Quốc Độ?
Không phải vì hắn không chết, chỉ là vì để con gái của hắn tỉnh lại.
Mặc dù hắn là thân tử đạo tiêu.
Thanh kiếm kia và Minh Vương Cổ Phật cũng nhìn Lục Thủy.
Bọn hắn thật ra cũng nhận ra đứa bé kia, nhưng bọn hắn không nhìn ra nó vẫn còn sống.
"Các ngươi không nhìn thấy, là các ngươi không rõ vận khí nó tốt bao nhiêu.
Cũng không rõ sức mạnh là như thế nào." Lục Thủy bình tĩnh nói với những người này.
"Ngươi, ngươi đừng có gạt ta." Thân thể người đàn ôn mặc đạo bào có chút run rẩy.
Hắn không tin, nhưng hắn nguyện ý tkin.
Dù là đối phương đang lừa gạt hắn.
Chi ít đây là hi vọng.
Một hi vọng hắn vĩnh viễn không bắt được.
Một hi vọng hắn truy cầu vô số năm.
Một hi vọng khiến hắn điên cuồng.