Trùng cốc giáng lâm Thiên Nữ tông 1
“Thật hay giả, chỉ cần trả lời ta vài vấn đề, ngươi sẽ biết.”
Lục Thủy muốn ngồi xuống, đang định tự tạo ra một cái ghế cao.
Song còn chưa kịp làm, Chân Võ đã đem ra một cái ghế đặt xuống sau lưng Lục Thủy.
Lục Thủy: “...”
Thôi được rồi, cái ghế này ngồi cũng tốt hơn.
Mấy người Sơ Vũ cũng ngơ ngác.
Đùi này quả nhiên vẫn không bình thường như trước.
Mà người đàn ông mặc đạo bào nhìn Lục Thủy, cau mày.
Cuối cùng, hắn mở miệng hỏi:
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Hắn không đi chất vấn, cũng không cần chất vấn, vì thực lực của đối phương vẫn còn đó.
Mọi thứ xung quanh vẫn chưa khôi phục, hắn có một cảm giác, là bởi vì người này ở đây, cho nên mọi thứ mới giữ nguyên trạng thái như vậy.
Mà đã có thể đi vào nơi này, chắc chắn không bình thường.
“Tảng đá phía sau, ngươi làm thế nào có được?” Lục Thủy hỏi.
Sau khi Lục Thủy ngồi xuống.
Những người này liền đáp xuống đất.
Ba người bọn hắn cũng không thể làm gì được nhau, cho nên chỉ có thể cùng đáp xuống.
Người đàn ông mặc đạo bào vì con gái của hắn, kiếm vì muốn phá bỏ tuần hoàn, Minh Vương Cổ Phật vì muốn đập tan nơi này, phổ độ tất cả những người ở đây.
Ba người bọn hắn không một ai sợ chết.
Cái bọn hắn sợ chính là, chết rồi vẫn không làm được điều mình muốn làm.
Người đàn ông mặc đạo bào nhíu mày, hắn không muốn hỏi đạo vấn đề liên quan tới cái này.
Đó là gốc rễ của hắn.
Lục Thủy nhìn đối phương, không ép buộc, mà giơ tay lên.
Tách!
Tiếng búng tay vang lên.
Giờ phút này, một tiếng nứt vang lên tiếp.
Cả viện hoá thành vô số mảnh vỡ, cuối cùng biến mất đến gần như không còn.
Tiếp theo đó, dưới chân bọn hắn xuất hiện ngọc thạch.
Xung quanh có mấy cột đá dâng lên.
Chỉ trong nháy mắt, một tòa đại điện đã hiện ra trong mắt mọi người.
Mà Lục Thủy ngồi ngay ở trên cùng của đại điện.
Người đàn ông mặc đạo bào và hai người còn lại đứng dưới đại điện.
Tảng đá và đứa trẻ kia nằm ở giữa vị trí của bọn hắn.
Có điều lúc này trên người đứa trẻ được đắp thêm một chiếc chắn, giống như là lo rằng đối phương sẽ bị cảm lạnh.
Đại điện hiện ra trong nháy mắt khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin.
Bọn hắn căn bản không biết đang xảy ra chuyện gì, giống như không gian vừa trực tiếp bị thay đổi vậy.
Minh Vương Cổ Phật nhìn Lục Thủy, hắn phát phát hiện người đột nhiên xuất hiện này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
“Hiểu không?” Lục Thủy nhìn người đàn ông mặc đạo bào, nói:
“Ở chỗ này, ta đã là Chúa Tể.”
Người đàn ông mặc đạo bào khó tin nhìn Lục Thủy.
Nhưng lúc này khi nhìn đối phương, hắn cảm thấy quả thực đã thay đổi.
Lục Thủy ngồi ở phía trên, mặc dù không làm gì, nhưng thế giới dường như đang ủng hộ hắn.
Chúa Tể?
Trên đời thật sự có loại tồn tại này sao?
“Đào được trong núi.” Người đàn ông mặc đạo bào lựa chọn trả lời.
Bởi vì hắn muốn một đáp án.
“Về sau ta phát hiện, lúc tiếp xúc với tảng đá thì có thể đọc đồ vật ở bên trong.
Ta tìm được ra cách sử dụng.
Hóa ra đó là đồ vật của Nguyệt tộc, không biết tại sao lại xuất hiện ở trong núi.
Bên trong có sức mạnh vô cùng cường đại.
Cuồn cuộn không dứt.
Ta không biết sức mạnh này từ đâu tới.
Nhưng ta biết, chỉ cần tìm được phương pháp thích hợp là có thể dẫn ra.
Khái niệm Vĩnh Hằng Quốc Độ cũng là ta nhìn thấy ở bên trong.
Nhưng khái niệm này bị phong ấn.
Ta không có nhìn hết.
Cho nên chỉ tự mình cân nhắc thực hiện.
Cuối cùng, không thành công.”
Đối phương ngược lại trả lời rất kỹ, nhưng lại không nói ra cái hắn muốn biết.
“Ngươi có từng nghe thấy tảng đá phát ra âm thanh gì không?” Lục Thủy trực tiếp hỏi.
“Âm thanh?” Người đàn ông mặc đạo bào có chút khó hiểu, cuối cùng vẫn lắc đầu:
“Chưa từng nghe qua.”
Lục Thủy nhìn người đàn ông mặc đạo bào, cuối cùng không nói gì.
Hắn đứng lên.
Sau khi Lục Thủy đứng dậy, đại điện trong nháy mắt biến mất, bọn hắn lại quay trở về trong sân.
Lúc này bọn hắn không ở trong phòng, mà là ở hậu viện.
Tảng đá và đứa trẻ cũng ở hậu viện.
“Ngươi còn muốn biết gì nữa? Cứ hỏi đi.” Người đàn ông mặc đạo bào nhìn Lục Thủy.
Dường như rất lo Lục Thủy sẽ lật lọng.
Lục Thủy đi đến bên cạnh tảng đá, hắn cúi đầu nhìn đứa trẻ kia một chút, nói:
“Không cần nữa.
Chuyện ta muốn biết, ngươi không biết.”
Nghe được câu này, người đàn ông mặc đạo bào có chút hoảng.
“Không, ngươi không được lật lọng, ngươi phải nói cho ta biết, con gái của ta có còn sống hay không.”
“Không phải trước đó ta đã nói cho ngươi rồi sao?” Lục Thủy nhìn người đàn ông mặc đạo bào, bình tĩnh nói:
“Nó còn sống.”
“Thế nhưng vì sao ta không nhìn thấy?” Người đàn ông mặc đạo bào hỏi.
“Thí chủ có cách để giúp đứa bé này tỉnh lại không?” Minh Vương Cổ Phật nhìn Lục Thủy, dò hỏi.
Sự tồn tại của đối phương vô cùng kỳ quái, hắn không cách nào nhìn thấu.
Có điều nếu đối phương đã nói đứa trẻ kia còn sống, vậy cũng không thể để nó vĩnh viễn nằm ở chỗ này được.
Người sống, nên rời khỏi Nguyệt Chi Quốc Độ.
“Ngươi, ngươi có cách không?” Người đàn ông mặc đạo bào nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy không để ý đến những người này, hắn ngồi xổm xuống, sau đó đưa tay sờ vào trán của đứa bé.
Lúc này, một vệt sáng xuất hiện trên người đứa bé.
Ánh sáng hiện ra, trên trán đứa bé, trên tay, trên người và những chỗ khác, bắt đầu xuất hiện hiện vết thương.
Thân thể vốn hoàn hảo trước đó, dần trở nên không trọn vẹn.
Người đàn ông mặc đạo bào có chút luống cuống.
Cũng có chút sợ hãi.
Giống như không muốn nhìn thấy tình cảnh này, cả người đều trở nên điên cuồng, gần như mất trí.
Minh Vương Cổ Phật lập tức hiểu ra.
Hắn tuyên một câu phật hiệu.
Sau đó phật quang vạn trượng trực tiếp bao phủ lấy đứa trẻ kia.
Sinh cơ bắt đầu chữa trị cho thân thể đứa bé.
Đúng vậy, đứa trẻ này vốn là bị trọng thương, trước đó nhìn bình thường là bởi vì sức mạnh của Nguyệt Chi Quốc Độ đã tạo nên ảo ảnh.
Hoặc là nói người đàn ông mặc đạo bào kia không thể nào tiếp nhận được sự thật, đã vì chính mình, tự tạo ra ảo ảnh.
Lục Thủy lùi về sau một bước, không để ý những cái này, mặc cho phật quang tái tạo thân thể bé gái.
Người đàn ông mặc đạo bào vốn đang luống cuống ở bên cạnh, đột nhiên sửng sốt.
Hắn cảm nhận được khí tức sinh mệnh.
Khí tức bắt nguồn từ con gái của hắn.
“Nó… thật, thật sự còn sống?”
Hắn khó tin nói, mặc dù hắn hỏi Lục Thủy như vậy, nhưng vẫn luôn cảm thấy đối phương đang lừa hắn.
Chỉ là hắn vẫn muốn hỏi.
Muốn ôm chút hi vọng.
Nhưng làm sao cũng không nghĩ đến lại là thật.
Con gái của hắn còn sống?
Bộp!
Một tiếng trầm thấp vang lên.
Người đàn ông mặc đạo bào vô lực quỳ trên mặt đất.
Hắn không biết vì sao mình quỳ, nhưng chính là không đứng dậy nổi.
“Lúc con gái của ngươi ra đời, hẳn là ở rất gần tảng đá.
Trên người nó có một chút sức mạnh của Nguyệt tộc.
Trong lúc sinh tử, sức mạnh đó đã bảo vệ nó, bao trùm thân thể nó, bảo tồn chút sự sống cuối cùng.
May mà ngươi không đưa nó rời khỏi tảng đá.
Nếu không…” Lục Thủy không nói tiếp.
Nếu không hắn cũng không có cách.
Sau đó Lục Thủy không để ý đến những người này nữa, mà mangmang tảng đá đi.
Nếu bé gái đã bắt đầu khôi phục, vậy không cần tảng đá này nữa.
Hắn muốn đi liên lạc với người kia một chút.
Như vậy liền có thể biết được chính xác xem người kia có phải một nửa khác của Minh hay không.
Nếu đúng thì có thể biết được không ít chuyện từ đối phương.
Đại khái vậy đi.
Lục Thủy chạm vào tảng đá, sau đó bắt đầu xem xét.
Quả nhiên nhìn thấy thông đạo tồn tại bên trong.
Có điều tảng đá này không sáng lên.
Cảm giác không dùng tốt bằng cái ở Mộ gia.
Thấy Lục Thủy đang bận việc, mấy người Chân Võ nhất thời không biết phải làm gì.
Cũng không dám xem xét xung quanh.
Dù sao cũng có ba kẻ địch cường đại ở đây.
Kiếm Khởi thì nhìn thanh kiếm kia, bóng người phía sau thanh kiếm cũng đang nhìn Kiếm Khởi.
Không phải vì cả hai đều là kiếm tu.
Mà vì bọn hắn cảm thấy khí tức giống nhau.