Phát hiện bí mật lớn của Lục 1
Mộ Tuyết phá án xong cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Loại chuyện này ở kiếp trước nàng không hề biết.
Có điều nàng vẫn có chút không hiểu.
Nhị Trưởng lão tại sao lại xuất thủ?
‘Đến bảo Chưởng môn Thiên Nữ hỏi một chút, xem Trùng Cốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.’
Mộ Tuyết nghĩ trong lòng.
Tự hỏi những điều này xong, Mộ Tuyết lại thắc mắc, không biết Nhị Trưởng lão sẽ đối với Thần Nữ đột nhiên xuất hiện là nàng thế nào.
Mặc dù nàng không muốn thừa nhận danh xưng trẻ trâu như này, nhưng tất cả mọi người đều gọi như vậy.
Nàng cũng không có cách nào.
“Chị dâu, chúng ta đổi mẫu vẽ đi.” Đông Phương Trà Trà cất bút đi, nói.
“Thay người?” Mộ Tuyết nhìn Đông Phương Trà Trà hỏi:
“Đổi thành ai?”
“Có thể là Nhã Lâm.” Đông Phương Trà Trà nói.
“Tại sao lại muốn vẽ Nhã Lâm? Nhã Nguyệt không được sao?” Mộ Tuyết tò mò hỏi lại.
“Nhã Nguyệt không thích động.”
“???”
“Nhã Lâm di chuyển nhiều, vẽ giống.”
Mộ Tuyết nhìn Đông Phương Trà Trà, sau đó đưa tay ra, nói:
“Để ta nhìn bức vẽ nào.”
Nhìn Mộ Tuyết đưa tay ra, Đông Phương Trà Trà trừng mắt nhìn, sau đó chỉ vào bầu trời nói:
“Chị dâu, hôm nay mặt trăng thật tròn.”
Nghe như vậy, Mộ Tuyết liền quay đầu nhìn về phía bầu trời, nàng phát hiện mặt trăng quả thật là khá tròn.
Một tháng mới sắp bắt đầu.
Lại gần ngày thành hôn hơn một chút.
Trở về nhìn một tẹo cũng không có vấn đề gì.
“Được rồi, chúng ta đi tìm Nhã Nguyệt Nhã Lâm, nhưng đợi Lục Thiếu gia đi ra đã.”
Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Lục Thủy chắc chắn phải đến khu vực của ma tu.
Vừa vặn nàng có thể về nhà mấy ngày, chờ Lục Thủy trở về đón nàng,
Sau đó hỏi Lục Thủy sao chân lại bị què, sao mặt lại sưng lên.
Hừm.
Nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ.
Lục Thủy sẽ giận mà không dám nói.
Đây chính là kết cục của việc bắt nạt vợ mà không dám công khai.
Ai bảo ngươi gần đây nhảy vui vẻ như vậy.
“Chị dâu, chị có phải lại nhớ tới biểu đệ Lục Thủy rồi không? Cười giống như Đậu Nha vậy.” Đông Phương Trà Trà vì để tiêu hủy kiệt tác của mình, nàng cầm bức tranh nhét vào trong miệng Đậu Nha.
“ÁÁ.”
Đông Phương Trà Trà bụm tay che trán.
“Đừng cho Đậu Nha ăn những thứ này.” Mộ Tuyết mở miệng nói.
—— ——
Kiều Vô Tình đem những người công kích hắn giam cầm ngay tại chỗ.
Những người này một chút lý trí cũng không có.
Giết lại không chết.
Cho nên cách duy nhất chính là giam cầm.
May mà chỉ có một tên, nếu không sẽ rất phiền phức.
“Nơi này quả thật rất khác biệt, giống huyễn thuật nhưng lại không phải huyễn thuật. Dám nói rằng chế tạo ra Vĩnh Hằng Quốc Độ, cũng không phải không có nguyên nhân.”
Kiều Vô Tình cũng biết không nhiều.
Hoặc là nói Băng Nguyên Tuyết Vực biết không nhiều.
Có điều hắn có thể xác định được, nơi này có tin tức về bất tử.
Đường trong núi không dễ đi.
Nơi này có chút mơ hồ, xung quanh thậm chí còn hơi vặn vẹo.
Những đồ vật vặn vẹo này sẽ khiến con người ta gặp ảo giác, từ đó thay đổi nhận thức.
Có lẽ chính vì vậy mà những người đi vào đây đều trở nên điên cuồng, hoặc là biến mất ở bên trong.
Không bao lâu sau, Kiều Vô Tình nhìn thấy một ngôi miếu.
Ngôi miếu được xây dựng ở giữa đường, cái này khiến hắn có chút tò mò.
Lúc hắn đi vào bên trong, chân mày liền cau lại.
Bên trong ngôi miếu không hề có tượng Phật.
Mà có một hòa thượng bị đính trên tường.
Thứ dùng để đính chính là kiếm, là đao, là thương, mỗi một thứ đều mang theo oán khí không cách nào hóa giải.
Là lửa giận, là thù hận, là lệ khí.
Giống như muốn khiến đối phương thịt nát xương tan.
Kiều Vô Tình hơi kinh ngạc.
Hắn nhìn cảnh này, nhất thời như nhìn thấy được cảnh hòa thượng này bị hành hạ đến chết.
Bên tai của hắn như có lời thì thầm:
‘Không phải ngươi nói chúng sinh đều bình đẳng sao? Không phải ngươi nói sinh tử chỉ là nhân quả của số mệnh sao? Không phải ngươi nói tất cả cũng là vì kiếp sau sao?’
‘Ngươi đang sợ cái gì?’
‘Chính ngươi cũng sợ chết, vậy dựa vào cái gì bắt ta buông xuống?’
‘Chưa từng trải qua cái khổ của ta, ngươi có tư cách gì khuyên ta buông xuống?’
‘Ngươi sợ, ngươi cầu xin tha thứ, đồ hòa thượng dối trá nhà ngươi.’
‘Chết đi.’
‘Chết đi.’
Haiziz.
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên trong đầu Kiều Vô Tình.
Trong chốc lát, hắn tỉnh lại từ trong những tiếng xầm xì.
Hắn sợ hãi cúi đầu xuống.
Vừa rồi, hắn vậy mà bị lâm vào trong đó.
Nếu như không phải đột nhiên có tiếng thở dài.
Lúc nào mới có thể thoát ra, hắn cũng không biết.
Có điều vừa rồi là ai đánh thức hắn?
“Thí chủ chớ tới quá gần, nơi đây oán khí ngập trời.” Tâm Hỏa Cổ Phật từ hư vô xuất hiện bên cạnh Kiều Vô Tình.
Đối với sự xuất hiện của Tâm Hỏa Cổ Phật, Kiều Vô Tình trong lòng kinh hãi.
Đối phương là người phương nào, hắn không biết.
Nhưng chắc chắn không phải là người hắn hay Băng Nguyên Tuyết Vực mời tới.
Nơi này có một vài người rất không bình thường tới.
Hắn gặp được một người, không có nghĩa là toàn bộ.
Hẳn là còn có những người khác nữa.
“Đại sư là?” Kiều Vô Tình hỏi.
Hắn cảm nhận được đối phương rất mạnh, rất có thể đã vượt qua hắn.
Tuyệt đối không thể khinh thường.
Càng không thể ngu xuẩn chỉ trích đối phương sao lại đi vào trong này.
Vậy chính là tìm chết.
“Bần tăng gọi là Tâm Hỏa.” Tâm Hỏa Cổ Phật chắp tay trước ngực, bình tĩnh nói.
Tâm Hỏa? Chưa từng nghe qua. Kiều Vô Tình căn bản không biết cái tên này.
“Đại sư biết có chuyện gì đã xảy ra ở miếu này ư?” Kiều Vô Tình hỏi Tâm Hỏa Cổ Phật.
Tâm Hỏa Cổ Phật nhìn ngôi miếu, trong lòng hơi ngộ ra.
Khó trách Minh Vương Cổ Phật lại xuất hiện ở đây.
Minh Vương Cổ Phật rốt cuộc là tới vì cái gì.
Hắn cũng không biết.
Chỉ là…
Hy vọng đừng có vấn đề lớn gì.
“Có lẽ có thể thông qua ngôi miếu này, tìm tới hoặc là nhìn thấy được đầu nguồn.
Chỉ là cần thí chủ hỗ trợ.” Tâm Hỏa Cổ Phật nhìn Kiều Vô Tình, nói.
“Mời đại sư nói.” Kiều Vô Tình lập tức đáp.
Tìm tới đầu nguồn, vậy có thể tiếp xúc được với bí mật của nơi này.
Có lẽ có thể có được không ít chỗ tốt.
Hắn muốn tấn thăng Cửu giai sẽ rất khó khăn, theo đuổi sự bất tử cũng không thực tế, thứ hắn cần là thời cơ tấn tấn thăng.
Một cơ hội là đủ rồi, loại tu vì này với hắn, tương đối mà nói, vẫn còn rất sớm.
“Kéo ảnh hưởng của Trấn Thiên Châu tới bên này, đè ép sự vặn vẹo ở đây, bần tăng có thể nhìn trộm bên trong.” Tâm Hỏa Cổ Phật nói.
Thực lực của hắn còn chưa đủ để tùy ý thăm dò ở chỗ này.
Sức mạnh của nơi này không đúng.
Sức mạnh cấp bậc này, cho dù là ở thời kì đỉnh cao, hắn cũng có chỗ không bằng.
Ai của Nguyệt Tộc lại có thực lực như vậy?
Hắn không biết.
Cho nên chỉ có thể nhờ người hỗ trợ, như vậy mới có thể tìm được Minh Vương Cổ Phật.
Bất kể là chuyện gì, hắn đều có thể vật lộn được.
Chỉ sợ tới muộn.
“Được.”
Kiều Vô Tình lập tức động thủ, bắt đầu điều động sức mạnh của Trấn Thiên Châu.
Có điều Trấn Thiên Châu không bị ảnh hưởng, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Những người kia sau khi vào thành, hắn rõ ràng cảm thấy có một cỗ vặn vẹo.
Chỉ là rất nhanh đã biến mất.
Hẳn là còn có những cường giả khác đi vào, cũng không biết có phải vì cường giả Phật Môn này hay không.
Có điều cái này không quan trọng.
Trước tìm được trung tâm của nơi này rồi lại nói.