Phát hiện bí mật lớn của Lục 2
Lúc Lục Thủy tiếp xúc với thông đạo, ngược lại không có tiến vào loại không gian trống kia như Minh.
Mà là đi thẳng tới một tòa nhà.
Tòa nhà này có mấy tầng.
Phía trước viết hai chữ — Nguyệt Lâu.
Phía dưới Nguyệt Lâu cũng không có cái gì, nhưng ở trên cùng, có một luồng sức mạnh đang tràn ra.
Người đàn ông mặc đạo bào hẳn là đã trích dẫn nguồn sức mạnh này.
Vượt qua sức mạnh của Đại Đạo Giả thông thường.
Nhìn đến đây, Lục Thủy đã có đáp án.
Nguyệt tộc hẳn là không có người thứ hai có sức mạnh cấp bậc này, chỉ có mình Minh Nguyệt.
Sau đó Lục Thủy không còn quan tâm tới sức mạnh kia nữa, mà chú ý tới tòa nhà này.
‘Hẳn là nơi chứa sách.’
Sau khi có suy đoán, Lục Thủy liền định vào xem.
Cót két!
Nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở ra.
Quá mức dễ dàng.
‘Không có bất kỳ trở ngại gì, khó trách bọn họ có thể lấy được tri thức từ nơi này.’
Nơi này khác với Khởi Nguyên Thạch của Mộ gia, dường như không có bất kỳ hạn chế gì.
Hơn nữa tri thức còn được bày ở chỗ này.
Khác với Minh, ném ra bên ngoài.
Sau khi đi vào, Lục Thủy nhìn thấy đầu tiên chính là giá sách, rất nhiều giá sách.
Mà trên giá sách lại có rất nhiều đạo quang.
Mỗi một đạo đại biểu cho một cuốn sách.
Chỉ là sách trên giá cũng không nhiều.
Giống như đã bị lấy ra ngoài hết.
Sau khi lấy xong thì không trả lại.
Nhìn qua những vật này một chút, Lục Thủy đi lên tầng tiếp theo.
Không có cái gì hữu dụng đối với hắn.
Lúc lên đến tầng hai, Lục Thủy nhìn thấy đồ vật ở đây cũng đã bị lấy ra không ít.
Có điều vẫn là đồ vật không có lợi ích gì.
Đến tận tầng thứ năm.
Lục Thủy phát hiện những thứ ở đây cơ bản không bị động vào.
Chỉ thiếu một quyển sách.
Mà quyển kia lại có ở ít nhất hai tậptập.
Sau đó Lục Thủy lấy ra tập sausau, phát hiện quyển này nói về Vĩnh Hằng Quốc Độ.
Lướt qua một lượt.
Trên đó viết:
Vĩnh Hằng Quốc Độ trên lý thuyết có thể thực hiện được, nhưng không có ý nghĩa.
Hạn mức cao nhất bị khóa chặt, tương đương với khóa lại tương lai.
Sự tuần hoàn vô tận cũng chỉ là lừa mình dối người.
Người sống một đời, trong thời gian có hạn, tỏa sáng đủ, mới có ý nghĩa.
Nguyệt Tộc ta không cần đời đời bất diệt, chỉ cần qua một kiếp không hối hận là đủ.
Phong ấn Vĩnh Hằng Quốc Độ, vĩnh viễn sẽ không mở ra.
Xem hết câu này, Lục Thủy đóng sách, đặt lại lên giá sách.
Một quyển này bị khóa lại.
Người khác không được xem.
Lục Thủy không có ý định mở khóa.
Cũng không có ý định xem nội dung bên trong.
Mà quyển trước không có khóa, hẳn là đã bị vị bên ngoài kia tình cờ lấy được.
Tất cả mới có Vĩnh Hằng Quốc Độ hiện tại.
Nhìn đồ vật trở về chỗ cũ, Lục Thủy lại đi lên tầng tiếp theo.
Đi thêm hai tầng nữa lên đến tầng cao nhất.
Chỗ này còn cao hơn nhà của hắn.
Chất lượng chỉ có hơn chứ không kém.
Nguyệt Tộc cũng thật là giàu.
Có điều chỉ một bản Thiên Địa Trận Văn là đủ để đè chết bọn hắn.
Mặc dù không có ai biết.
Lên đến tầng sáu, nơi này cũng không có thứ gì đặc biệt, nhưng ở một góc hẻo lánh lại có một cuốn sách, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó.
‘Ngược lại là hiếm lạ.’
Lục Thủy giơ tay lên, không có động tác dư thừa gì, cuốn sách trực tiếp biến mất tại chỗ.
Lúc nó xuất hiện lần nữa thì đã ở trong tay Lục Thủy.
‘nhật ký?’
Nhìn hai chữ ở trang bìa, Lục Thủy có chút ngạc nhiên.
Hắn không rõ đây là nhật ký của hai.
Mở cuốn sách ra, hắn bắt đầu xem xét:
Ta thua rồi, bại hoàn toàn.
Ta cũng không biết tại sao mình thua, có lẽ là giống như Cửu nói đi, tâm ta không giống với bọn hắn.
Giết thần thành công.
Cửu, chết.
Sau khi việc giết thần kết thúc được một năm, ta khôi phục đi ra.
Ta đi tìm Kiếm Nhất.
Không tìm được hắn.
Ta biết, Kiếm Nhất chết rồi.
Người mạnh nhất trong số chúng ta, thế mà lại chết.
Giống như nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Cái tên tự xưng chỉ cần có kiếm trong tay liền có thế chém vạn vật, Kiếm Nhất, cứ như vậy mà chết rồi.
Nếu như Kiếm Nhất tham dự cuộc chiến giết thần, vậy…
Đáng tiếc hắn không có khả năng tham gia.
Tất cả mọi người đều biết.
Thời đại thuộc về Chân Thần đã kết thúc, thế giới bắt đầu có sự thay đổi.
Tiên Đình, Phật Môn, Đạo Tông bắt đầu quật khởi.
Mới chỉ có hai năm, ta đã cảm thấy lạ lẫm.
Ta thích thời đại có Chân Thần.
Ba năm sau việc giết thần, ta tìm được Lục.
Lục đang nói chuyện với một người, ta từng thấy người đó, nhưng lại giống như chưa từng gặp qua.
Cảm giác rất kỳ quái.
Có điều việc khiến ta bất ngờ nhất là, ta thấy một cô bé.
Một cô bé còn không biết nói chuyện thế nào, rất đáng yêu.
Chỉ là tóc có bảy màu, rất quái dị.
Bên người nàng luôn có một con chó con trông coi.
…
Lục Thủy đọc đến đây, cảm giác có chút kỳ quái, hắn quả thực không nghĩ tới cái này lại ghi chép chuyện sau việc giết thần.
Hơn nữa thoạt nhìn so với những chuyện hắn biết trước đó còn kỹ càng hơn.
Kiếm Nhất chết rồi, rất nhiều người đều biết, nguyên nhân cụ thể không nhắc tới, Lục Thủy cũng không để ý.
Thứ hắn để ý là cô bé kia.
Cô bé có mái tóc bảy màu, còn có ai khác sao?
Ngoại trừ Chân Thần Duy Nhất, chắc chắn không còn ai khác.
‘Lục có quan hệ với Chân Thần Duy Nhất?’
‘Không, nói cách khác, Lục có quan hệ với Lục gia?’
Chắc chắn có một ít quan hệ.
Nếu không, Chân Thần Duy Nhất tại sao lại phải ở Lục gia?
Nhưng cụ thể là quan hệ như thế nào, hắn không biết.
Về phần người nói chuyện với Lục, cái này lại không có manh mối nào.
Lục Thủy tiếp tục đọc:
Ta hàn huyên cùng Lục một hồi.
Lục nói cho ta biết, Chân Thần chết là chuyện đương nhiên, tương lai sẽ còn có người vượt qua cả Chân Thần.
Ta hiếu kỳ hỏi hắn, ngươi sao?
Lục cười không nói.
Khi đó ta không biết Lục có ý gì, về sau ta mới hiểu.
Lục, cũng sẽ chết.
Lục nói hắn muốn đi cảm ngộ mảnh trời đất này, tìm ra một loại sức mạnh tương đương với thần lực.
Suy nghĩ của ngựa thần lướt gió, ta chưa từng nghĩ tới.
Lục không thành công, đây là điều về sau ta biết được.
Nhưng Lục cũng nói cho ta biết, hắn không có thất bại.
Ta không rõ.
Trăm năm sau, Lục biến mất.
Hoàn toàn biến mất khỏi vùng trời đất này.
Ta không tìm thấy hắn.
Ngày đó, ta gặp Cổ thành Thiên Tai.
Tộc Bất Tử đã hoàn toàn điên rồi, nơi này liên quan quá nhiều, ta bất lực.
Sau đó ta đi tìm Thiên Cơ.
Thiên Cơ không tham gia trận chiến giết thần, hắn vẫn luôn trốn tránh.
Nói rằng bên ngoài quá nguy hiểm.
Giết thần không thích hợp với hắn.
Ta hỏi Thiên Cơ, ở đâu có thể tìm được Kiếm Nhất.
Thiên Cơ bảo ta đến Đạo Tông, nơi đó có vật mà Kiếm Nhất để lại.
Có thể giao lưu với Kiếm Nhất.
Ta đi, sau đó lại nghe được một lý do hối hận hoàn toàn khác.
Tử giả vi đại.
Sau đó, ta rời đi.
…
Lục Thủy nhìn cuốn nhật ký này, hắn không hiểu rõ lắm ý câu nói kia.
Sức mạnh giống như thần lực, là có ý gì?
‘Theo ta được biết, sức mạnh giống như thần lực trước mắt chỉ có hai loại, một là loại ta tu luyện, sức mạnh thiên địa, một là loại Mộ Tuyết tu luyện, Hỗn Nguyên chi khí.’
‘Hỗn Nguyên chi khí không xuất hiện lúc này, mà là sau khi Mộ Tuyết lĩnh ngộ mới có.
Như vậy, chính là Thiên Địa Trận Văn?’
Lục Thủy không chắc, nhưng không loại trừ khả năng này.
Dù sao hắn cũng không biết Thiên Địa Trận Văn ra đời như thế nào.
Chỉ biết là tổ truyền của Lục gia.
Như vậy, tổ tiên Lục gia là Lục sao?
Nhìn thế nào Lục cũng không giống người sẽ có hậu nhân.
Lục Thủy không quá rõ.
Có điều vẫn không có tin tức gì khác về Lục.
Luôn có cảm giác Lục không hề tồn tại trong bảng xếp hạng những người này.
Kiếm Nhất xưng mạnh nhất, nhưng không có ai tranh phong với Lục.