Rút một lá bài Tarot không? 2
“Là, là hắn.”
Trong lòng Kiều Thiến nổi lên sóng to gió lớn.
Vị tồn tại này nàng đã từng gặp qua, nàng đã từng gặp qua thân ảnh này ở trong cửa đá.
Vị tồn tại không gì sánh kịp kia.
Nàng không tài nào nghĩ tới được rằng người đó sẽ xuất hiện ở đây.
Nếu vậy…
Nếu vậy, hiện tại bên trong này người có khả năng là vị tồn tại này cao nhất, chỉ có một vị.
Đó chính là người ngồi trên ghế kia.
Có khả năng cao nhất chính là, người bên Tông Chủ Ẩn Thiên Tông.
“Cái này, tại sao sự tồn tại này lại xuất hiện ở đây?”
Kiều Dịch vô cùng kinh ngạc.
Cấp bậc tồn tại này, đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn.
…
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Kinh Hải cũng nhìn lên bầu trời.
Cơ thể bất động, đại não dường như đã trực tiếp bị sóng to cuồng quét.
Khí thế vô hình này khiến cho hắn từ từ cúi đầu, như thể chỉ có tư cách nhìn một hai cái mà thôi.
Nhưng mà hắn biết, người này là ai.
“Quả thực là không hề cảm giác được gì cả.”
“Nếu như, Chân Thần không nói cho ta biết đáp án, ta chắc chắn sẽ không thể nào liên tưởng đến vị kia.”
“Lục gia quả thực là đáng sợ.”
Cũng may, tuy rằng tông môn của hắn không có bất kỳ tiếp xúc nào với Lục gia, nhưng tuyệt đối cũng không có chút ân oán nào cả.
Đúng là may mắn.
Nhưng mà, hắn nghĩ rằng cao tầng của đạo tông, ít nhiều cũng sẽ biết một chút gì đó đi?
Kinh Hải không ở quá gần nơi đó, cho nên hắn cũng không cảm nhận được quá nhiều.
Ở gần nhất là nhóm người Kiều Vô Tình.
Vốn dĩ Tâm Hoa Cổ Phật đang thử tới gần.
Nhưng ngay khi tới gần, đột nhiên hắn thấy được một thân ảnh.
Thân ảnh này càng ngày càng lớn, dường như ngay cả thiên địa cũng khó mà chịu đựng nổi thân ảnh của hắn.
Một luồng khí tức to lớn cũng theo đó mà đến, sức mạnh ngăn cản bọn họ đi tới Nguyệt tộc ở xung quanh không ngừng lăn lộn, giống như đang e ngại, thần phục.
“Đây, đây là cái gì?”
Tâm Hỏa Cổ Phật lui về sau.
Với tu vi Cổ Phật của hắn, vậy mà cũng không cách nào nhìn thẳng được đối phương.
Thân ảnh đỉnh thiên lập địa này dường như đã chiếm cứ toàn bộ thế giới.
Thân là Cổ Phật, hắn lại nhận ra rằng mình vô cùng nhỏ bé.
Bởi vì, hắn phát hiện ra rằng, cho dù có ngước mặt lên nhìn, cũng không thể nào thấy được đối phương.
Đồng thời, dưới khí thế kinh thiên động địa của đối phương, hắn lại có suy nghĩ cúi đầu.
Rốt cuộc, đây là tồn tại gì vậy?
Từ lúc nào mà trên đời này xuất hiện loại người này?
Kiều Vô Tình đứng yên tại chỗ nhìn vị đỉnh thiên lập địa này, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Là hắn, chắc chắn là hắn.
Hắn cuối cùng cũng biết được rằng ai đã đi trước bọn họ một bước.
Là vị tồn tại trong cửa đá kia.
Thiếu Tông Chủ Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa.
Thật là đáng sợ.
Kiều Vô Tình không thể nào tin được rằng, Lưu Hỏa lại là thiên kiêu trong thế hệ trẻ tuổi.
Hắn nhất định là đại năng chuyển thế, hoặc là tuyệt thế đại năng đang chơi đùa Tu Chân Giới.
Kiều Vô Tinh cúi đầu.
Hắn thừa nhận, bản thân căn bản không phải là đối thủ của người kia.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Nhưng mà, tại sao đối phương lại đột nhiên hiện ra?
Bên trong đó có thứ gì đáng giá để một tồn tại như hắn ra tay?
Ngay lúc này, đột nhiên vang lên một thanh âm, giọng nói này xuyên qua tất cả mọi thứ, dường như dùng hết tất cả khí lực:
“Đạo Tông, Kiếm Vũ Sinh. Xin hãy chỉ giáo.”
Giọng nói vừa dứt, một đạo kiếm quang phóng lên trời, đâm xuyên thiên địa.
Tất cả mọi người đều phải cúi đầu, chỉ có một mình hắn là chưa từng cúi đầu, cũng chỉ có một mình thanh kiếm trong tay của hắn là chưa từng khuất phục.
Lục Thủy nhìn Kiếm Vũ Sinh, đã hiểu được ý của hắn.
“Thiếu Tông Chủ Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa. Xin tiền bối chỉ giáo.”
Giọng nói của Lục Thủy truyền khắp thiên địa.
Ngay khi dứt lời, lòng bàn tay hắn lập tức xuất hiện hai luồng khí trắng và đen, chúng không ngừng di chuyển, sau đó ngưng kết tại đầu ngón tay của hắn.
Lục Thủy giơ tay lên, chỉ về phía Kiếm Vũ Sinh.
Vạn vật phân chia thành trắng và đen, thiên địa phân chia thành âm và dương.
Sinh tử hợp lại thành một, hóa thành cát bụi.
Chỉ một ngón tay lại khiến cho người ta không khỏi khiếp sợ, dường như có thể hủy diệt hết tất cả mọi thứ.
Mặc dù là người xem chiến, hay là người đối mặt với nó.
Tất cả đều cảm nhận được cái chết.
Tử vong đang cách bọn họ rất gần.
Ngay cả Tâm Hỏa Cổ Phật đều xuất hiện loại cảm giác này.
Kiều Vô Tình, Băng Nguyên Vực Chủ của một tòa thành khác, tất cả cường giả, đều có thể cảm giác được việc này.
Kiếm Vũ Sinh đối mặt với nó, di chuyển tay mình, nâng thanh kiếm lên.
Kiếm ý ngập trời, trảm vạn vật trong thiên địa.
Dù cho có bỏ mình, cũng quyết không chịu cúi đầu.
“Thiên Địa Nhất Kiếm.”
Ngay khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ mà Kiếm Vũ Sinh sở hữu đều đang biến mất, hết thảy đều hóa thành một kiếm này.
Đối kháng với Lục Thủy, tranh đấu với Lục Thủy.
Oanh!!!
Hai luồng sức mạnh va vào nhau.
Lục Thủy không hề nương tay, Kiếm Vũ Sinh dùng hết thảy sức mạnh để chém ra cực hạn kiếm đạo của hắn trong cuộc đời này.
Sức mạnh im lặng khuếch tán, vạn vật đều bị tổn hại, tất cả mọi người đều khó mà ngẩng đầu lên để quan sát được.
Chỉ có thể thừa nhận cơn lốc sức mạnh này xẹt qua bên cạnh.
Ầm ầm!
Lúc này, âm thanh của vạn vật mới truyền đến trong tai bọn họ.
Sức mạnh bắt đầu tiêu tán.
Một lúc lâu sau, thiên địa mới khôi phục lại bình thường.
Thân ảnh đỉnh thiên lập địa kia biến mất, một kiếm kinh thiên động địa kia cũng không còn ở đây.
Bầu trời vẫn tối tăm mở ảo như trước.
Tuy rằng nơi bị bóp méo cũng đã được khôi phục đôi chút, nhưng mà vẫn méo mó như cũ.
“Cuối cùng, ai là người chiến thắng?”
Trong lòng bọn họ đều xuất hiện câu hỏi này.