Rút một lá bài Tarot không? 3
Mặc dù, từ mặt ngoài bọn họ đều đã có thể đoán được kết quả rồi, nhưng mà, cũng không đồng nghĩa với việc sẽ không có kỳ tích xuất hiện.
“Đạo Tông, Kiếm Vũ Sinh?”
Kinh Hải có chút khổ tâm mà nhìn lên bầu trời.
Vị tiền bối này tuyệt đối là người của Đạo Tông, đồng thời cũng là tiền bối Kiếm Nhất Phong.
Kinh Hải không nghĩ nữa, tiếp tục thăm dò chuyện của hắn.
Hắn thu hoạch được không ít thứ ở đây, không kém như bên trong cửa đá.
Hơn nữa còn may mắn được nhìn thấy Lưu Hỏa, không hề lỗ một chút nào cả.
Tâm Hỏa Cổ Phật nhìn về phía trước, cuối cùng tuyên câu phật hiệu rồi quay người rời đi.
Con đường phía trước, hắn đã không thể nào đi vào được nữa.
Hắn cũng đã biết được người đã mang tới biến cố ở đây là ai rồi.
Thiếu Tông Chủ Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa.
Người này đến tột cùng là ai, hắn không biết. Thế nhưng, hắn biết được một điều rằng, nếu đối địch với đối phương, sẽ tạo ra một kẻ địch cực kỳ mạnh cho Phật Môn mà thôi.
Lợi không bù được hại.
Tâm Hỏa Cổ Phật rời đi, Kiều Vô Tình thấy đối phương rời đi, hắn đương nhiên cũng không dám nói gì, cũng không dám đi tìm Lưu Hỏa.
Vị tồn tại kia, không phải là người mà hắn có thể đối mặt được.
Cho nên, điều mà hắn có thể làm chính là ở lại ngôi chùa này, có lẽ có thể lĩnh ngộ được gì đó.
“Lưu Hỏa?”
Kiều Thiến nhìn lên bầu trời, cảm thấy vô cùng khó tin.
Nàng đã từng gặp qua Lưu Hỏa rất nhiều lần.
Thế nhưng, không một lần nào mang theo uy năng như thế.
“Lưu Hỏa thật sự giống như chúng ta, là người của thế hệ trẻ tuổi sao?”
Kiều Thiên không khỏi nảy sinh sự nghi ngờ.
Tại sao thiên kiêu trẻ tuổi và đại tiền bối đỉnh cấp Tu Chân Giới lại như này?
Bọn họ càng ngày càng cảm thấy rằng, Lưu Hỏa và bọn họ hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.
Ban đầu, bọn họ nghe tới tên Lưu Hỏa này, đối phương chỉ mới tam giai.
Về sau, Lưu Hỏa dần thay đổi.
Bây giờ, hắn đã trở thành tồn tại mà bọn họ có ngước nhìn cũng nhìn không tới.
Mới qua được mấy tháng cơ chứ?
Sự thay đổi của một người tu chân, thật sự khoa trương như vậy sao?
…
Bang!
Lục Thủy đứng trên đồng cỏ.
Một thanh kiếm rơi cách hắn không xa.
Kiếm Vũ Sinh chết.
Chém ra một kiếm khiến hắn không nuối tiếc.
Hắn bước tới bên cạnh thanh kiếm, cuối cùng rút nó lên, nói khẽ:
“Tiền bối, vãn bối đưa ngươi về nhà.”
Cả cuộc đời của Kiếm Vũ Sinh coi như ngừng tại đây, chỉ vì muốn ngăn cản sự tiến lên của Nguyệt Chi Quốc Độ.
Lục Thủy thấy những việc này cũng chẳng nói gì.
Hắn không hề nương tay.
Kiếm Vũ Sinh chết, chuyện ở đây cũng sắp xong rồi.
Cũng chỉ còn lại sức mạnh của Minh Nguyệt, cần phải điều động những lực lượng này tới đây.
Chỉ cần không ảnh hưởng tới Nguyệt Chi Quốc Độ là được.
Vừa hay có thể bao lấy viện tử này.
Chờ đến ngày sẽ có người về tới đây.
Nhưng mà, có nhiều sức mạnh quá, cần phải mang đi một ít.
Có thể bóp méo những lực lượng này thành lực lượng của mình.
Dùng rất tốt.
Ừm, hắn không dùng đến.
Nếu như ngưng kết tới sức mạnh Nguyệt Tộc như thực lực của hắn, như thế hắn mới có thể sử dụng.
Mệnh lý chân thân không được.
Đẳng cấp kém quá nhiều.
Sức mạnh Nguyệt Tộc không vặn vẹo tới được.
Sẽ sụp đổ.
Lục Thủy không nghĩ nữa, trực tiếp vung tay lên, toàn bộ sức mạnh của Nguyệt Chi Quốc Độ đều bay về hướng bên này.
Những người khác nhìn lên bầu trời, phát hiện bầu trời bắt đầu sáng lên, dường như đang phát sinh tình huống gì đó trên đấy.
Mặc dù, đây không phải là bầu trời thật, nhưng mà bóng tối ở nơi này giống như đột nhiên bị tẩy đi.
Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được rằng, bóng tối đang thối lui vào sâu bên trong.
Hiện tại, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt tỏa xuống, sau khi tiếp nhận ánh sáng này, bọn họ cảm giác bản thân hình như đã ngộ ra được gì đó.
Dường như có tiếng nói vang lên.
Là truyền đạt kiến thức.
Là thư tịch của Nguyệt Tộc, đang sáp nhập vào đất nước này.
Chỉ cần có cơ duyên, sẽ có thể lĩnh ngộ được.
Kiều Vô Tình nhìn lên bầu trời, hắn cũng ngộ được.
“Có lẽ, thật sự có thể nắm bắt được thời cơ.”
Có thời cơ, không có nghĩa là hắn có thể đi vào.
Nhưng mà, tóm lại là có hy vọng.
Nhóm người Chân Vũ cũng ngước nhìn lên bầu trời, cảm giác bị bóng tối bao phủ.
Tất cả bóng tối đều hướng về phía bên này.
Lục Thủy không quan tâm, đưa tay lên, chạm vào sức mạnh Nguyệt Tộc.
Ngay lúc này, có năm đạo sức mạnh tụ tập vào bên trong tay của Lục Thủy.
Một lúc lâu sau, trong tay Lục Thủy xuất hiện năm lá bài màu xanh, phía sau lưng chúng còn tồn tại nhật nguyệt.
“Đây là…”
Sơ Vũ nhìn lá bài, vô cùng khiếp sợ.
“Clow Card?”
“Sao không phải là bài Tarot?”
Kiếm Lạc ở bên cạnh nói.
Kiếm Khởi và Kiều Càn không để ý tới lời của hai người kia.
Sơ Vũ vẫn luôn sống ở bên ngoài, Kiếm Lạc cũng mới đi theo gần đây mà thôi. Cho nên, những thứ mà bọn họ biết, bình thường đều chẳng liên quan gì tới Tu Chân Giới cả. Vì thế, nghe không hiểu.
Cái gì mà bài hay không phải bài, bọn họ chưa từng tiếp xúc.
“Là sự thể hiện sức mạnh của Nguyệt Tộc, có thể là do Minh Nguyệt thiết định.”
Lục Thủy giải thích.
Về việc tại sao có loại hình dạng như này, sao mà hắn biết được những người này đang nghĩ cái gì?
Nhưng mà, đúng là có chút giống với lời mà bọn họ nói.
Đương nhiên, giống hay không giống cũng chẳng thành vấn đề gì cả.
Hắn cầm năm lá bài lên, đặt ở trước mặt bọn Sơ Vũ, nói:
“Ở đây có rất nhiều sức mạnh, cần phải mang đi một ít. Mỗi người chọn một lá.”
Chân Vũ phát hiện ra rằng mình cũng có thể chọn, Chân Linh không đến, vô cùng thiệt thòi.
“Cầm cái này có ích lợi gì?”
Sơ Vũ vô cùng tò mò hỏi.
Có phải cũng có thể triệu hồi ra rất nhiều tiểu tiên nữ xinh đẹp hay không?
Không biết có thể mang tới cho hắn một chị gái tóc dài xinh đẹp hay không.
Thực ra, bọn Kiếm Khởi cũng rất tò mò.
“Rút là biết, mỗi người một lá, thứ này rất thú vị. Cụ thể sẽ rút được cái gì, các người chạm vào mới có thể biết được.
Sức mạnh sẽ bóp méo thành các ngươi, cho nên khi dùng sẽ không bị ngăn cách.”
Lục Thủy nói.
Thực ra hắn cũng vô cùng tò mò, không biết những người này sẽ rút được cái gì.
Màn rút thưởng kích thích như này, đáng tiếc là hắn không thể nào tham gia được.
Đây chính là phiền phức khi trở thành người ra đề, rất khó tham dự vào cuộc thi.