Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 981 - Chương 981: Phong Tỏa Đại Đạo Mạch Lạc 2

Chương 981: Phong tỏa đại đạo mạch lạc 2 Chương 981: Phong tỏa đại đạo mạch lạc 2

Phong tỏa đại đạo mạch lạc 2

Ra khỏi Nguyệt Chi Quốc Độ, Lục Thủy trực tiếp rời khỏi chỗ Kiều gia.

Hắn không có suy nghĩ ở lại Kiều gia, hắn còn muốn chạy về đi tìm Mộ Tuyết.

Lúc đi ra, trên bầu trời, mặt trời đã lên cao.

'Tính toán đâu ra đấy, hẳn là mới chỉ ở bên trong có hơn một ngày, Mộ Tuyết cũng không đến mức phải lo lắng.' Lục Thủy nghĩ trong lòng.

Có điều theo hành trình hiện tại, hắn jawrn là nên đến địa giới ma tu, đi xem chỗ tu luyện của ma tu Chí Tôn một chút.

Cái này Tam Trưởng lão không có phân phó, hắn cần vụng trộm lẻn qua đó.

'Trước tiên cần phải đưa Mộ Tuyết trở về, sau đó lại vụng trộm chạy ra ngoài.' Lục Thủy suy nghĩ trong lòng.

Sau đó, hắn nhìn về phía Chân Võ, nói:

"Tìm hiểu tình huống của ma tu Chiến Vô Ảnh bên kia một chút xem như thế nào."

"Vâng." Chân Võ lập tức đáp lại.

Thiếu gia vẫn luôn chú ý tới chuyện này, hẳn là tiếp theo muốn qua đó, thời gian khoảng mấy ngày.

Trên đường không hẳn là sẽ về qua Lục gia.

Mặc dù không rõ có chuyện gì đang xảy ra, nhưng Chân Võ cảm thấy hẳn là chuyện cực kỳ lớn.

Lục Thủy không nói thêm gì nữa, hắn phải đi tìm Mộ Tuyết, nhin xem Mộ Tuyết đang làm gì.

Trên lý thuyết hẳn là vẫn còn đang nhìn cảnh tuyết.

Hắn lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn.

Chỉ đơn giản hỏi thăm Mộ Tuyết đang ở đâu.

Biểu thị rằng mình đã đi ra.

Không hề có chút ý nghĩ gặp nàng nào.

Sau đó Mộ Tuyết lập tức trả lời lại.

Là một tấm hình.

Trong tấm ảnh, Đông Phương Tra Tra đang nặn người tuyết, hình như muốn nặn thành Mộ Tuyết.

"Lục Thiếu gia muốn qua đây không? Ở ngay ngoài trấn.

Trà Trà nói nàng có tế bào nghệ thuật, có lẽ khá thích hộ với điêu khắc." Đây là tin nhắn của Mộ Tuyết.

Lục Thủy không muốn nói cái gì.

Điêu khắc và nặn người tuyết thì liên quan gì đến nhau?

"Trà Trà nói chất thành đống rồi mới có thể điêu khắc." Mộ Tuyết lại gửi đi một tin.

Lục Thủy: "..."

Hắn cũng không biết nói cái gì.

Sau đó cất bước đi ra ngoài trấn.

Lúc đi ngang qua thôn trấn còn thuận tiện mua một cái bánh nóng hổi.

Một cái là đủ rồi.

Không bao lâu sau, Lục Thủy đã đi tới bên ngoài trấn Băng Nguyên Tuyết Vực.

Hắn nhìn thấy Mộ Tuyết ngồi trên ghế, Đông Phương Tra Tra và cô gái mập nhỏ kia đang đắp người tuyết.

Chân Linh, Đinh Lương và Hương Dụ đều đang đứng sau lưng Mộ Tuyết.

Cảm giác giống như một người ba thị nữ vậy.

"Thiếu gia." Chân Linh là người đầu tiên phát hiện Lục Thủy tới gần.

Lập tức mở miệng gọi.

Âm thanh không nhỏ, tất cả những người khác đều nghe thấy.

Hương Dụ và Đinh Lương cũng gọi một tiếng Lục Thiếu gia.

Sau đó ba người bắt đầu lui về sau, Chân Võ cũng lui theo.

Mộ Tuyết nhìn những người này, nhất thời không biết nói gì, bọn họ thế nhưng là khách, như này không thích hợp lắm.

Mộ Tuyết trước tiên quay đầu sang nhìn Lâm Hoan Hoan, nói:

"Kiều Thiếu gia có lẽ cũng đã đi ra Hoan Hoan có muốn trở về nhìn không?"

"A?" Lâm Hoan Hoan kinh ngạc, sau đó lập tức gật đầu:

"Vậy ta trở về nhìn chút."

Bản thân chạy loạn ra ngoài như này, dường như cũng không thích hợp lắm.

Chỉ là hai người họ chưa quen thuộc.

Ở cùng một chỗ không biết nên trò chuyện cái gì.

"Ngày mai ta lại tới tìm các ngươi." Lâm Hoan Hoan nói rồi liền chạy ngược về.

Lục Thủy nhìn Lâm Hoan Hoan rời đi, hắn đang suy nghĩ về lúc vừa mới thành hôn.

Khi đó cũng không phải quá xấu hổ đi.

Mộ Tuyết hình như có chút ngượng ngùng.

Làm quen mấy ngày là khỏe.

Có điều hắn cũng không nghĩ nhiều mà đem bánh đưa cho Mộ Tuyết.

Đối với việc Lục Thủy bán đồ như này, Mộ Tuyết cũng không có cách nào từ chối.

Không thích ăn nàng cũng sẽ ăn.

Ân không hết liền cho Lục Thủy ăn.

Lục Thủy không thích ăn cũng sẽ ăn, nếu không thì chính là ghét bỏ nàng.

"Hôn lễ đã kết thúc, có phải Lục Thiếu gia muốn đi về rồi hay không?" Mộ Tuyết bẻ ra nửa cái bánh, đưa cho Lục Thủy.

Lục Thủy chắc chắn chưa ăn cái này.

Cũng không sợ bản thân đói gầy.

Nhận lấy bánh, Lục Thủy tò mò hỏi:

"Mộ Tiểu thư có muốn đi chỗ bào không?"

Mộ Tuyết đột nhiên hỏi vậy, hẳn là đã tính đi đâu rồi đi.

Hắn cũng không để ý, cũng không ảnh hưởng tới việc hắn đi địa giới ma tu.

Đông Phương Trà Trà len lén nhìn Mộ Tuyết và Lục Thủy.

Nàng tò mò hỏi Hương Dụ:

"Một cái bánh cũng phải chia nhau ăn, có phải biểu đệ Lục Thủy đã bị cướp hết ở Nguyệt Quốc Chi Độ rồi hay không?"

Cái này nàng có kinh nghiệm.

Chân Võ Chân Linh: "..."

Chỉ có Thiếu gia bọn họ đi đoạt của người khác, chưa từng có ai đi đoạt của Thiếu gia bọn họ.

"Trà Trà Tiểu thư, hay là chúng ta đi đắp người tuyết tiếp đi." Hương Dụ mở miệng nói.

"A." Đông Phương Trà Trà thật ra muốn ném một viên linh thạch cho biểu đệ Lục Thủy.

Nhưng Hương Dụ không cho.

"Ừm." Mộ Tuyết gật gật đầu với Lục Thủy:

"Muốn về nhà một chút, Lục Thiếu gia có muốn đi cùng không?"

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, hai mắt rưng rưng.

Giống như Lục Thủy chỉ cần nói không đi, nàng sẽ lập tức thành lệ rưng rưng ở đây.

"Vậy ngày mai đi Mộ gia." Lục Thủy không chút do dự nói thẳng.

Mộ Tuyết muốn trở về, hắn làm sao có thể ngăn được?

Mà lại cũng tiện đường cho hắn.

Đôi bên vẹn toàn.

"Mộ Tiểu thư muốn đi buổi trưa hay buổi chiều?" Lục Thủy hỏi.

Trước đó thì không thích hợp, ngày mai Lâm Hoan Hoan hẳn sẽ còn tìm tới.

Tám chín phần mười sẽ còn mang theo cả Kiều Dã.

Có điều Lâm Hoan Hoan hẳn là cũng không quá rảnh rỗi.

Ngày mai còn phải trở về nữa.

Mang Kiều Dã trở về là chuyện tất nhiên.

"Nghe theo Lục Thiếu gia là được." Mộ Tuyết nói.

"Vậy bây giờ lên đường luôn đi." Lục Thủy nói.

"???"

"Bây giờ có vé xe sao?" Mộ Tuyết nghiêng đầu nhìn Lục Thủy.

"Chúng ta gặp núi trèo núi, gặp nước chèo nước, sẽ luôn luôn có cách." Lục Thủy nghiêm túc đáp lại.

Mộ Tuyết cắn đầy một miệng bánh, nàng không thèm để ý.

Dù sao cũng sẽ đánh Lục Thủy liên tục mấy ngày, cứ để hắn nhảy nhót đi.

"Như vậy liền có thể mang theo Mộ Tuyết Tiểu thư vượt qua thiên sơn vạn thủy, nhìn hết mọi cảnh đẹp." Lục Thủy bổ sung một câu.

Vốn đang hung hăng cắn bánh, nghe được một câu này, Mộ Tuyết liền lập tức giảm bớt cường độ.

"Chị dâu không biết bơi." Lúc này, Đông Phương Trà Trà trốn ở phía sau người tuyết bỗng ló đầu ra, nhắc nhở một câu.

Lục Thủy: "..."

Mộ Tuyết: "..."

Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Đông Phương Tra Tra đang thò đầu ra từ phía sau người tuyết, hắn rất muốn hỏi một câu, vì sao Đông Phương Tra Tra lại ở chỗ này?

Tuyết không đủ lớn, không mai táng được nàng sao.

Mộ Tuyết đỏ mặt.

Mặc dù người nói ra những lời này là Lục Thủy, nhưng nàng vẫn cảm thấy đỏ mặt.

Ở kiếp trước không như vậy.

Lúc Lục Thủy nói mấy câu như này, cơ bản sẽ không có ai.

Bây giờ da mặt Lục Thủy dày rồi.

"Mộ Tiểu thư, chúng ta đi xem sông băng bên kia một chút đi." Lục Thủy mở miệng nói.

"Ừm." Mộ Tuyết đáp lại nhỏ như ruồi muỗi.

Trên đường.

"Mộ Tiểu thư có muốn học bơi một chút hay không?"

"A? Lục Thiếu gia biết bơi sao?"

"Biết một chút."

"Vậy Lục Thiếu gia định lúc nào dạy ta?"

"Loại chuyện này cần có thiên phú và lĩnh ngộ của riêng mình, giống như ngộ đạo vậy, Mộ Tiểu thư biết ngộ đạo không?

Có thể tự học."

"Lục Thiếu gia hẳn phải biết, ta là một người bình thường."

"Xem ra chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn."

Bình Luận (0)
Comment