Phong tỏa đại đạo mạch lạc 3
Giữa trưa ngày thứ hai.
Đoàn người Lục Thủy từ biệt Lâm Hoan Hoan và Kiều Dã.
Đông Phương Tra Tra là người vẫy tay chăm chỉ nhất.
Nàng đối với ai cũng như rất thân quen.
Cũng không khiến người khác chán ghét.
Cho nên, tổng thể mà nói, cũng không có ai để ý tính cách này của nàng.
Có điều ở nhà mình thì nàng lại không được người khác chào đón.
Ví dụ như Lục Thủy, hắn cũng không chào đón Đông Phương Trà Trà, nếu như Đông Phương Trà Trà không lộ mặt, thì có lẽ mặt đã sưng lên rồi.
Lục Thủy cảm thấy nếu như về sau hắn có một đứa em gái giống như Đông Phương Tra Tra, thì hắn có thể sẽ thường xuyên muốn đến Phong Sương Hà câu cá.
Đánh nhiều lần, khó tránh sẽ có lần bị bắt được.
Lục Thủy không nghĩ ngợi thêm, theo như tính toán của hắn, từ chỗ này tới Mộ gia, khả năng lớn là phải rạng sáng ngày kia mới đến.
Phải qua trạm trung chuyển.
Có điều thời gian trì hoãn cũng không tính là quá dài.
Với hắn mà nói, khá vừa vặn.
Đến Mộ gia rồi nghỉ ngơi một ngày là hắn có thể tiếp tục lên đường tiến về chỗ tu luyện của ma tu Chí Tôn.
Sau đó đợi ma tu tới tìm hắn.
Cuối cùng dạy đối phương làm người.
Như vậy coi như đã giải quyết một việc lớn.
Đương nhiên, nếu như đối phương là người Tiên Đình phái tới dò xét hắn, như vậy thì tốt hơn hết nên bắt lại tra hỏi một chút, hoặc nhiều hoặc ít có thể biết được một số việc.
Nếu đã cận kề cái chết thì không nói, Lục Thủy cũng không bắt ép hắn.
Dù sao thì cũng là người kiếp trước đã dạy hắn làm người.
Kiếp này để vị này an tâm lên đường vậy.
Về chuyện của tam đại thế lực, liền tiện đường đi tìm ma tu Huyết Trần.
Vị tiền bối này còn sống, hẳn là có thể biết được không ít chuyện.
Ít nhất không đến mức giống như Minh Nguyệt, cái này không biết, cái kia cũng không biết.
Có điều sau khi hắn bị Thần Chún thăm dò, lại tiếp tục bị Tiên Đình thăm dò, nhưng Phật Môn ngược lại vẫn mãi không đến.
Đại khái là bọn hắn không có ai đi.
Thật thảm.
Hắn còn giết hai vị là kiếp sau của Phật Môn, cũng không biết có phải đến dò xét hắn hay không.
Nếu như đúng, vậy lá bài của Phật Môn cũng thật thấp.
Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, còn phải ngồi xe hai ngày, hắn muốn tìm chút chuyện để làm.
Hay là đếm xem Mộ Tuyết có bao nhiêu sợi tóc?
Đếm xong tóc lại đếm sang lông mày?
Có hơi thất lễ.
—— ——
Phía sau núi Lục gia.
Nhị Trưởng lão ngồi trên ghế sắp xếp linh dược.
Cửu ở bên cạnh nhìn trời.
"Ta đếm sao trên trời, cảm giác sự thay đổi của thế giới sắp đến rồi." Giọng nói của Cửu rất êm tai, cũng rất nhẹ.
Nàng ngồi trên ghế, bởi vì chân không dài nên có thể đong đưa được.
"Bây giờ là ban ngày." Nhị Trưởng lão bình tĩnh nói.
Nhất thời nàng có cảm giác bản thân mới là đại nhân, đối phương chỉ là ảo giác một đứa nhỏ.
Hình dạng quả nhiên có thể lừa gạt người.
"Biết khoa học không?" Cửu nhìn nhị Trưởng lão, tiếp tục nói:
"Sao trời vạn vật vốn là ở đó.
Sở dĩ phải buổi tối mới nhìn thấy là bởi vì mắt của phàm nhân không thể nào nhìn thấy ánh sao vào ban ngày.
Mà ta thân là Chân Thần Độc Nhất, ban ngày cũng có thể nhìn thấy sao trời."
Nhị Trưởng lão nhìn Cửu, nói:
"Thế giới thay đổi có liên quan tới khoa học sao?"
"Không liên quan." Cửu lắc đầu nói:
"Ta chỉ là đang nói khoa học cho chúng ta biết, buổi đêm nhìn sao trời cũng không thể coi bói, ta nhìn sao trời chỉ là vì đẹp mắt, không liên quan tới việc ta nhìn thấy sự thay đổi của thế giới nha.
Nhưng đến đêm muộn đúng là có thể dễ nhìn trộm thiên cơ hơn, biết tại sao không?"
"Bởi vì Chân Thần Độc Nhất đang ngủ." Nhị Trưởng lão bình tĩnh nói.
"Cũng đúng nha." Cửu nhẹ gật đầu.
Nàng ngủ thiếp đi, quyền hạn độc nhất liền bị để ở một bên.
Người khác đoán mệnh quả thực dễ dàng hơn một chút.
"Ngươi vừa nói sự thay đổi của thế giới sắp xảy ra, cụ thể là lúc nào?" Nhị Trưởng lão xử lý linh dược trong tay, hỏi.
Thế giới thay đổi, quả thật khiến cho người khác bất ngờ.
Không có ai biết đầu nguồn của sự thay đổi này là gì.
Cũng không ai biết điểm cuối cùng của sự thay đổi sẽ là ở đâu.
Mà Cửu lại có thể biết.
Hoặc là nói, có thể biết trước người khác một bước.
"Chắc là mấy ngày tới, không biết có đúng không." Cửu nhìn lên bầu trời, nói.
"Ngày đó sẽ xảy ra chuyện gì?" Nhị Trưởng lão hỏi.
"Không biết, có điều đối với thế giới này mà nói cũng không tạo ra thương tổn gì, đây là điều chắc chắn." Cửu khẳng định.
"Có điều vì thế giới thay đổi, sẽ khiến rất nhiều người khôi phục lại, cũng khiến cho một vài người vốn nên ngủ say bắt đầu khôi phuc.
Nếu như không xử lý tốt, thế giới này sẽ lại gặp tai ương, khiến vạn vật sinh linh đang sống trong thời đại này một lần nữa đối mặt với nạn diệt chủng." Cửu hơi thở dài.
"Vì sao?" Nhị Trưởng lão có chút hiếu kỳ.
Cửu không trả lời ngay, mà chọc chọc gương mặt của Nhị Trưởng lão, nói:
"Hữu Đình, ngươi có hâm mộ ta không?"
"Không hâm mộ." Nhị Trưởng lão giơ tay đập vào tay Cửu.
Vẫn giống như trước đây dập vào không trung.
"Nhưng có người hâm mộ ta nha." Cửu có chút bất đắc dĩ.
"Có người có thể trở thành Chân Thần Độc Nhất như ngươi?" Nhị Trưởng lão hỏi.
"Không có, quyền hạn độc nhất thuộc về ta.
Biết sự lợi hại của ta chưa?" Cửu nhìn Nhị Trưởng lão, vẻ mặt đắc ý.
"Chân Thần Duy Nhất thì sao?"
"Quyền hạn của Chân Thần Duy Nhất, mặc dù cũng là Chân Thần."
Nhị Trưởng lão cũng không hỏi nhiều về những thứ này.
"Tình huống của Mộ Tuyết và Lục Thủy thì như thế nào?" Nhị Trưởng lão hỏi.
Chuyện của Thiên Nữ Tông, nàng không lo lắng.
Nhàn rỗi nhàm chán, nàng có thể lại tới Trùng Cốc một chuyến.
Trong số những thế lực đỉnh cấp, chỉ có Xảo Vân Tông là nàng không muốn đi.
Lão thái bà kia, ỷ bản thân là trưởng bối, đối với nàng muốn làm gì thì làm.
"Ta nhìn thấy được kết cục." Cửu vừa cười vừa nói.
"Kết cục là gì?" Nhị Trưởng lão tò mò hỏi.
"Qua mấy ngày nữa ngươi sẽ biết." Cửu cười thần bí.
Nhị Trưởng lão không nói gì.
Cửu vẫn luôn nhìn lên trời, lông mày nhíu chặt:
"Cảm giác đã sắp chuẩn bị xong, ta nói, đại sự của Lục gia, có lẽ sắp tới.
Nhìn từ bất kỳ góc độ nào đều không nhìn thấy, nhưng cảm giác đã tới gần."
Nhị Trưởng lão không đáp lại.
Nàng ở đây, Đại Trưởng lão cũng ở đây.
Toàn bộ tu chân giới, có chuyện gì là Đại Trưởng lão không giải quyết được?
—— ——
Đại học Nam Thành.
Trong phòng an ninh, một ông chú tuổi trung niên đang ngồi ở bên trong ăn mì tôm, lần này hắn ăn mì tôm dưa chua.
Chỉ là lúc đang ăn, hắn đột nhiên sững người lại.
Tiếp đó có chút khó tin nhìn về phía chân trời.
'Xảy ra chuyện gì rồi?'
Hắn hơi kinh ngạc.
'Thiên cơ bị che đậy? Toàn bộ thiên cơ của thế giới, thế mà ta không mảy may xem được chút nào.'
'Thế giới sắp hủy diệt sao?'
Ông chú bảo vệ có chút khó tin nghĩ.
Trên đời này nếu như ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấy tương lai, vậy chỉ có thể là thế giới hủy diệt.
Chỉ là ngay sau đó trong đầu hắn lại vang lên một tiếng nói:
"Không nên nhìn tiếp nữa, chủ cần hơi không cẩn thận, sẽ dẫn đến lửa thiêu thân.
Những người khác của Tiên Sơn sẽ giao cho ngươi xử lý."
Nghe được câu này, ông chú bảo vệ hơi sửng sốt, một giây sau liền kích động đứng lên:
"Ngài, còn sống sao?"
Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.
Hắn sẽ không nghe nhầm.
"Đã chết, có điều có một chút quyền hạn của ta đã bám vào trên người một tiểu khả ái.
Thuận tiên nhìn tiền căn hậu quả của thế giới một chút.
Treo." Giọng nói của Cửu dừng lại.
Sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Ông chú bảo vệ bất kể có làm thế nào cũng không thể kết nối được với đối phương.
Có điều hắn rất tò mò, rốt cuộc là ai mới có tư cách để mang theo một phần quyền hạn của Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa?
…
Trên mặt biển bao la.
Thiên Cơ Lâu Vũ đang ngồi bên trên Thạch Quy, hắn quyết định xem bói cho người ta để đổi lấy một hòn đảo.
Chờ đến lúc có cảm giác an toàn thì lại quay lại Tiên Sơn.
Hắn cảm giác gần đây rất nhiều người muốn hại hắn.
Cho nên, tuyệt đối không thể trở về.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Thạch Quy hỏi.
"Để ta xem xem chỗ nào là thích hợp nhất." Thiên Cơ Lâu Vũ đáp.
Sau đó hắn bói một quẻ.
Chỉ là còn chưa kịp mở ra, hắn đã ngây cả người.
"Thế nào?" Thạch Quy có chút tò mò hỏi.
Mà lúc này đây, Thiên Cơ Lâu Vũ có chút hoảng sợ nhìn tay mình.
Hắn không cảm nhận được mệnh lý thiên cơ.
Cái này, làm sao có thể?