Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 995 - Chương 995: Tử Y Thần Nữ Vs Lục Thủy 1

Chương 995: Tử Y Thần Nữ vs Lục Thủy 1 Chương 995: Tử Y Thần Nữ vs Lục Thủy 1

Tử Y Thần Nữ vs Lục Thủy 1

Lục Thủy dứt lời, quay đầu nhìn về phía đằng sau, chủ yếu là nhìn Chân Võ Chân Linh.

Dù sao cũng là bọn hắn xuất thủ.

Chỉ là vừa mới quay đầu nhìn về phía Chân Võ Chân Linh, hắn cũng hơi kinh ngạc, hai người kia đã lùi về phía sau một khoảng.

“Các ngươi đang làm gì?” Lục Thủy hỏi.

Đây là muốn vứt hắn chạy trốn à?

“Thiếu gia không phải đã nói có người đến thì chúng ta phải lui đi sao?” Chân Võ nhỏ giọng hỏi.

Hắn chỉ là làm theo lời Thiếu gia nói, có chỗ nào sai rồi sao?

“Bây giờ không cần lui, đối phương đã giết tới.

Đi kéo dài một ít thời gian.” Giọng nói của Lục Thủy vẫn bình tĩnh như trước đây.

Dường như tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

“Vâng.” Chân Võ Chân Linh lập tức gật đầu.

Sau đó hai người lao về phía tử khí.

Dựa theo những gì bọn hắn biết, đây là Tử Y Thần Nữ, đúng chứ?

Nhưng sao Tử Y Thần Nữ lại đột nhiên tới nơi này?

Dựa vào biểu hiện của Thiếu gia, hai phe hẳn là quan hệ thù địch, cái này có chút khác với nhận biết trước đó của bọn hắn.

Có điều trước khi xuất thủ, hai người nhìn xuống xem Thiếu gia lúc này đang làm gì.

Có lẽ là đang chuẩn bị đi.

Chỉ là vừa nhìn xem, hai người liền kinh ngạc.

Thiếu gia của bọn hắn… chạy?

Giờ phút này, Chân Võ và Chân Linh chấn kinh, Thiếu gia quay đầu chạy, đây là chuyện chưa bao giờ có.

Thiếu gia uy năng cỡ nào.

Bọn hắn đã thấy tận mắt.

Chẳng lẽ Thiếu gia có kế hoạch khác.

Khẳng định là như vậy, Thiếu gia làm việc có từng thất bại bao giờ chưa?

Mỗi lần đều có suy nghĩ và kế hoạch riêng.

Thong dong tự tin.

Bọn hắn không suy nghĩ nhiều, mà muốn hoàn thành chức trách của bản thân trước, để Thiếu gia tranh thủ thời gian.

Chân Võ Chân Linh liếc nhìn nhau, lập tức gật đầu.

Bọn hắn chuẩn bị rút kiếm.

Ầm!

Hai người vừa mới gật đầu, liền có hai cây chùy đập vào gáy bọn hắn.

Tiếp đó, hai người phịch một tiếng ngã xuống đất.

Bất tỉnh nhân sự.

Mộ Tuyết trong trạng thái Tử Y Thần Nữ đáp xuống bên cạnh Chân Võ Chân Linh, sau đó, một ánh sáng màu tím bao phủ lấy hai người.

Bảo đảm cho bọn hắn không gặp nguy hiểm gì, đồng thời nhốt bọn hắn lại bên trong.

Mất đi cảm giác, mất đi thị giác, cũng mất đi thính giác.

‘Ngủ ngon một giấc đi.’ Mộ Tuyết nói một câu, sau đó nhìn về phía Lục Thủy đang chạy trối chết.

Không có tiền đồ, trực tiếp chạy, chỉ có thể dùng thực lực Nhị giai trốn.

Trò chơi đuổi bắt thật vui vẻ.

Mộ Tuyết nhìn bóng lưng Lục Thủy dần khuất đi, sau đó trực tiếp biến mất tại chỗ.

Lục Thủy trong lòng rất loạn, chuyện hắn lên kế hoạch lâu như vậy, thế mà bị Mộ Tuyết phá hỏng mất.

Thảo nào gần đây hắn không thấy Mộ Tuyết biểu hiện ra vẻ muốn đánh hắn.

Không nghĩ tới là đang chờ ở chỗ này.

Nhưng mà, vì sao Mộ Tuyết lại chờ ở chỗ này?

Cái này không hợp lý.

‘Nàng đã biết ta tới chỗ này làm gì rồi?’

Lục Thủy kinh ngạc, hắn không dám chắc.

‘Có lẽ nàng biết sẽ xảy ra chuyện ta bị dạy làm người, một là muốn giúp ta một kiếp này, hai là muốn tự mình giáo dục ta.

Nên nàng mới nói pháp bảo siêu cấp là của nàng.

Khá hợp tình hợp lý.

Nhưng mà…’

Vì sao ta trùng sinh rồi vẫn còn phải bị dạy làm người?

Hắn đã có thành tựu một đời rồi mà.

Lục Thủy phẫn nộ, nếu không phải là đánh không lại Mộ Tuyết, hắn đã trở tay trấn áp rồi.

Tóm lại, chạy trước đi.

Chỉ là Lục Thủy còn chưa chạy được bao lâu, hắn có cảm giác phía trước xuất hiện một ánh sáng màu tím.

Ánh sáng hiện lên, một nắm tay nhỏ đột nhiên lao về phía mắt của hắn.

Bốp!

Đối phương ra quyền quá nhanh, Lục Thủy không tránh được, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

“...”

Mắt trái của hắn vừa bị đấm một quyền.

Không phải rất đau, nhưng không ngăn được.

Hoặc là nói không thể ngăn.

Hắn khi là Nhị giai không thể làm được điều này, hắn có thể làm gì chứ?

Phải thế nào mới có thể phá vỡ cục diện?

Chân Võ Chân Linh quá vô dụng, thế mà không ngăn được Mộ Tuyết lại.

Vững vàng đáp xuống mặt đất, Lục Thủy nhìn chằm chằm Mộ Tuyết đang bất động phía trước, lạnh lùng nói:

“Tử Y Thần Nữ? Ngươi là đang đối địch với ta?”

“Ngươi cầm pháp bảo siêu cấp của ta.” Mộ Tuyết nói.

Còn có một ít hiệu ứng đặc biệt kèm theo.

Ngươi thêm nhiều hiệu ứng đặc biệt như vậy, không sợ bị ta phát hiện sao?

Lấy pháp bảo của ngươi?

Cầm, thế nào?

“Pháp bảo siêu cấp của ngươi ở đằng sau, ta chỉ là nhìn pháp bảo rơi xuống chỗ đó, không hề có ý định lấy đi.” Lục Thủy lập tức nói.

Hắn cảm thấy mình đã giải thích đủ rõ ràng, là người hẳn là đều nghe hiểu.

“Nghe nói, ngươi nói ta xấu?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nhẹ giọng hỏi.

Về phần pháp bảo siêu cấp, nàng không nói lại được Lục Thủy, đương nhiên sẽ không nói.

Ai rảnh rỗi đi quan tâm pháp bảo siêu cấp làm gì, nàng chỉ là muốn tìm một lý do để đánh người.

Không tìm thấy thì trực tiếp đánh.

Một đấm vừa rồi quá nhẹ, mắt còn không sưng lên được.

“Thần Nữ có phải nghe lời đồn thổi ở đâu rồi không? Trong mắt bản Thiếu gia chỉ có vợ sắp cưới, căn bản sẽ không đi bàn luận về ngoại hình của người khác.” Lục Thủy chững chạc đàng hoàng nói.

“Ý của Lục Thiếu gia là không để ta vào mắt?” Mộ Tuyết nói lại.

Lục Thủy nói cái gì cũng vô dụng, có dễ nghe đi nữa cũng vô dụng.

Trừ khi ở tại đây gọi vợ.

Nàng có thể đấm ít đi hai quyền.

Lục Thủy: “...”

“Xem ra là như vậy.” Mộ Tuyết lại một lần nữa nói.

Sau đó, nàng bước về phía trước một bước.

Ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Lục Thủy.

Nắm đấm cũng theo đó bay tới.

Đối mặt với nắm đấm bất thình lình này, Lục Thủy kinh hãi, đưa tay ra phòng ngự.

Bốp!

Không bảo vệ tốt.

Lục Thủy che mắt lùi về phía sau mấy bước.

Người này căn bản là không ngăn được.

“A~”

Một đấm này đau quá.

Một giây sau, hắn cảm giác như mắt của hắn không mở ra được nữa.

“Chờ một chút.” Lục Thủy đột nhiên giơ tay kêu dừng.

“Sao?” Mộ Tuyết dừng lại, muốn nghe thử xem Lục Thủy muốn nói điều gì.

“Ta có thể gọi điện thoại không?

Có lẽ ta sắp chết rồi, ta muốn nói hai câu với vợ sắp cưới của ta.” Lục Thủy tiếp tục nói:

“Ta không muốn nàng lo lắng.”

Mộ Tuyết biểu thị mình đã bị chân tình của Lục Thủy làm cho cảm động.

“Ngươi gọi đi.”

Dù sao cũng không liên lạc được.

Điện thoại nàng đã đang cầm.

“Đa tạ.”

Nói cảm tạ xong, Lục Thủy liền lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.

Mộ Tuyết cứ đứng vậy nhìn xem.

Rất nhanh sau đó, điện thoại được kết nối.

Trong chớp mắt này, hắn lập tức lớn tiếng kêu lên:

“Lão cha, mau tới cứu con, con sắp bị giết rồi.”

Lục Thủy nói rất nhanh, gần như là nói trong một hơi, hắn vốn cho rằng sẽ bị cắt ngang giữa chừng.

Nhưng đến khi hắn nói xong lại kinh ngạc phát hiện, Mộ Tuyết không hề cắt ngang hắn.

Điều này khiến hắn hơi khó hiểu.

Hắn nhìn Mộ Tuyết, thấy Mộ Tuyết còn ra hiệu hắn tiếp tục đi:

“Gọi điện thoại không quen có người ở bên cạnh nghe sao?”

Nghe được câu nói này của Mộ Tuyết, Lục Thủy cảm giác có chút không thích hợp, sau đó hạ điện thoại xuống nhìn thoáng qua, phát hiện không có tín hiệu.

Nói cách khác, ngay khi vừa kết nối được, nơi này đã lập tức bị Mộ Tuyết ngăn cách.

Vô sỉ, hèn hạ.

Lục Thủy hơi do dự, nhưng không hề ném điện thoại đi.

Hắn nhìn ra sau lưng Mộ Tuyết, có chút kích động nói:

“Đại Trưởng lão, cứu ta.”

Nhìn thấy Mộ Tuyết quay đầu, Lục Thủy lập tức muốn chạy.

Chỉ là vừa mới động đậy, lại phát hiện không thể cử động, hắn đã bị Hỗn Nguyên Tử Khí trói lấy.

“...”

Bình Luận (0)
Comment