Tử Y Thần Nữ vs Lục Thủy 2
Xong.
“Lục Thiếu gia gạt người.” Mộ Tuyết trong nháy mắt đã đứng trước mặt Lục Thủy.
Nàng biết Đại Trưởng lão chắc chắn sẽ không đến, nhưng nàng nguyện ý nhìn ra phía sau.
Lục Thủy muốn gạt nàng, vậy đành để Lục Thủy gạt chứ sao.
Cho Lục Thủy vui vui vẻ vẻ.
Lục Thủy muốn mở miệng, nhưng lời còn chưa đến miệng, bụng đã cảm thấy như bị vạn cân đập vào.
Phụt!
Dịch mật cũng phun ra ngoài.
Ầm!
Sau đó bị quăng xuống đất.
Còn tiện lăn thêm hai vòng.
Hắn ôm bụng, cảm giác đau đớn cực độ.
Một quyền này quá nặng rồi.
“Ba quyền.” Giọng nói của Mộ Tuyết vang lên.
“Lục Thiếu gia nói ta xấu, ta quyết định đánh 20.000 quyền, nếu như Lục Thiếu gia còn sống, ta sẽ để Lục Thiếu gia rời đi.” Mộ Tuyết đi đến trước mặt Lục Thủy.
Lúc này, Lục Thủy nằm trên mặt đất, không dậy nổi.
Một quyền này của Mộ Tuyết đã phong tỏa lại sức mạnh của hắn.
Trừ khi sử dụng sức mạnh thiên địa, nếu không bây giờ căn bản không có cách nào chống lại Mộ Tuyết.
Đừng nói là tu vi Nhị giai ở mặt ngoài.
Dù có là thực lực thật, Ngũ giai, cũng vô dụng.
Mộ Tuyết đánh hắn giống như đánh một đứa trẻ vậy.
Có điều 20.000 quyền…
“Có phải hơi nhiều rồi hay không?” Lục Thủy hỏi.
“Cò kè mặc cả, thêm một quyền.”
“Ta có linh thạch, bảo vật, có thể giảm giá được không?”
“Ý đồ mua chuộc người ra quyền, thêm hai trăm quyền nữa.”
“...”
Ngươi muốn đánh ta thì cứ nói thẳng đi, lấy nhiều cớ như vậy làm cái gì?
Động thủ đi, đấm ta đi.
Đến đi.
Lục Thủy hò hét trong lòng, nhưng một câu cũng không nói.
“Xem ra ngươi không có ý kiến gì, vậy ta bắt đầu đây.” Mộ Tuyết nói khẽ.
Có điều Lục Thủy bây giờ đang nằm trên mặt đất, rất khó để nàng đấm.
Nghĩ vậy, Mộ Tuyết đi đến trước Lục Thủy, ngồi trên bụng Lục Thủy, nhìn mặt nói:
“Tự ngươi đếm hay ta đếm giúp ngươi?”
Ngươi ngồi trên người ta như này có phải quá không phù hợp rồi không?
Nhìn rất kỳ quái.
Đây là chuyện người xa lạ sẽ làm sao?
Nhưng mà Lục Thủy còn chưa kịp nghĩ được bao nhiêu đã phải đối mặt với nắm đấm của Mộ Tuyết.
Bốp!
Tiếng đấm rất vang, lá cây xung quanh trực tiếp bị quyền phong thổi tung.
Lục Thủy ngây người.
Một quyền này đánh lên mặt hắn, là đánh vào mắt, mắt cũng muốn mù luôn rồi.
Nhưng mà chuyện kinh khủng hơn còn ở đằng sau.
Hắn nhìn thấy vô số nắm đấm đang không ngừng đánh tới.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
…
Lá cây xung quanh không ngừng bị thổi đi, mặt đất thậm chí còn hơi nứt ra.
Đầu Lục Thủy quay qua trái lại quay sang phải, cảm giác sắp thành Đông Phương Tra Tra luôn rồi.
Mộ Tuyết miệng lẩm bẩm:
“Trái một quyền, phải một quyền, đập trên, móc dưới.
Ai bảo ngươi vứt sách của ta lên cao, ai bảo ngươi không mua đồ ăn cho ta, ai bảo ngươi bỏ lại ta một mình, ai bảo ngươi chọc ta tức giận, ai bảo ngươi trêu đùa ta, ai bảo ngươi không nói lời gì có ích, ai bảo ngươi nói ta béo…”
Một hồi lâu sau, nửa người Lục Thủy đã bị đánh đến lún vào trong đất.
Mộ Tuyết ngừng lại.
Nàng phất tay áo, bẩn mất rồi.
Lúc này, Lục Thủy mặt mũi bầm dập, mũi suýt chút nữa đã bị đánh gãy.
“Có thể không đánh mặt được không?” Lục Thủy nói.
Hắn cảm giác thế giới cũng méo mó theo rồi.
Hoàn toàn không rõ đang xảy ra chuyện gì.
Nắm đấm của Mộ Tuyết rất nặng, nhưng lại không khiến hắn bị thương đến chỗ quan trọng.
Nhưng cơn đau thì không hề giảm chút nào.
Tàn nhẫn.
Bạo lực.
Sớm biết, trước đó đã không để nàng học cái gì mà tự vệ phòng thân, nên để lại lỗ hổng của Hỗn Nguyên chi khí.
Nghiệp chướng.
Lúc này, Lục Thủy lại nghe thấy tiếng nói của Mộ Tuyết:
“Lục Thiếu gia, ta có thể nhét cho ngươi một cái tất được không?”
Lục Thủy kinh ngạc: “???”
Mộ Tuyết có phải đã thức tỉnh đam mê gì rồi không?
Lục Thủy nằm dưới đất mơ hồ nhìn thấy Mộ Tuyết an vị trên người hắn, bắt đầu cởi tất ra.
Cũng không hề nhấc tiên váy lên.
Rất nhanh sau đó, tất đã được cởi ra.
“Dùng một cái đi, ta cũng chỉ mang một cái, cảm giác có hơi kỳ quái.
Hay là nhét hai cái?”
Mộ Tuyết nói, giống như đang hỏi ý kiến Lục Thủy.
Lục Thủy: “...”
Sao ngươi không cởi luôn đồ nhỏ ra đi?
Vừa đúng lúc này, Mộ Tuyết có chút do dự, nhìn xuống ngực mình.
Hay là thử một chút?
Lục Thủy nhìn thấy cảnh này.
“Ngươi là biến thái sao?” Hắn vô thức hỏi.
Một tiếng lớn vang lên, Lục Thủy bị Mộ Tuyết một quyền đấm vào trong đất.
Lún xuống ba phần.
Một quyền này còn nặng hơn so với tất cả những quyền trước cộng lại.
“Ngươi mới là biến thái.” Mộ Tuyết đỏ mặt trừng mắt nhìn Lục Thủy.
— —
“Ngươi đang làm gì?”
Ở hậu viện Lục gia, thấy Cửu nhảy vọt từ trên xuống, giống như đang tìm đồ vật nào đó, Nhị Trưởng lão liền hỏi một câu.
“Lục Thủy và Mộ Tuyết đánh nhau, ta đang xem xem có đường tắt để nhìn trộm một chút hay không.” Cửu đáp.
Nhị Trưởng lão nhìn Cửu, nàng có cảm giác Chân Thần Độc Nhất này biết quá nhiều, khó trách lại chết đi.
Không chết sẽ luôn có cảm giác có người đang rình coi.
“Ai rình trộm chứ?” Cửu nhìn Nhị Trưởng lão, nói:
“Ta từ trước tới giờ không có dùng quyền hạn của mình để tùy tiện nhìn trộm người khác.”
“Mộ Tuyết và Lục Thủy sao lại đánh nhau?” Nhị Trưởng lão tò mò hỏi.
Hai đứa nhỏ này, một đứa lại đặc biệt hơn một đứa.
Tự dưng đánh nhau, cứ có cảm giác không bình thường.
“Dựa theo những gì ta nhìn thấy thì chỉ là một bên bị đánh.
Nguyên nhân, đương nhiên là vì tình thú vợ chồng.” Cửu nói.
Nhị Trưởng lão không hỏi thêm nữa.
Không ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng là được.
Dù sao thì hai đứa cũng cho bọn họ một lần rút thăm trúng thưởng.
Lúc này, phía sau núi bỗng có kiếm ý như ẩn như hiện.
Là Đại Trưởng lão đang dưỡng kiếm.
“Thật mạnh nha.” Cửu nhìn kiếm ý của Đại Trưởng lão, tán dương.
“So với Kiếm Nhất thì thế nào?” Nhị Trưởng lão tò mò hỏi.
“Nếu như Kiếm Nhất không chết, sẽ có thể chạy được tới điểm cuối của thế giới này.
Còn nếu như so với thực lực của Kiếm Nhất trước kia chết, có lẽ là mạnh hơn một chút.”
“Mạnh hơn chỗ nào?” Nhị Trưởng lão hỏi.
“Những thứ như này rất khó diễn đạt bằng lời, nói theo cách khác đi.” Cửu suy nghĩ một chút, nói tiếp:
“Ngươi biết cảnh giới ở phía trên Đại Đạo Giả không?”
“Cảnh giới trong truyền thuyết, Chí Cao Thiên Cảnh?” Nhị Trưởng lão dò hỏi.
Đại Trưởng lão từng đề cập với nàng một hai lần.
Nàng không có bất kỳ khái niệm nào đối với cảnh giới này.
Trong lịch sử đã biết của tu chân giới, không có một tồn tại nào như vậy.
Thời kỳ Viễn Cổ không ai biết, cho nên khi đó có hay không cũng không rõ.
Chi ít trên ghi chép là không có.
“Ừm, cảnh giới trong truyền thuyết.” Cửu gật đầu nói:
“Cảnh giới này sở dĩ là cảnh giới trong truyền thuyết, bởi vì cơ bản là không có ai có thể đạt tới loại cảnh giới này.
Nhưng Kiếm Nhất có thể đi vào.
Tiểu Vô Vi, chỉ có tư cách nếm thử.
Chính là khác biệt như vậy.”
“Kém nhiều như vậy?” Nhị Trưởng lão hơi kinh ngạc.
“Không nhiều.” Cửu ngồi trên ghế, nói:
“Chỉ một chút xíu.
Nhưng một chút xíu này, toàn bộ tu chân giới từ xưa đến này, chỉ có Kiếm Nhất vượt qua được.
Tiểu Vô Vi còn trẻ, còn có cơ hội đi lên.
Ừm, thật ra còn có một người cũng có thể tính là từng đi qua được, có điều hắn không có trong bảng xếp hạng thời kỳ Viễn Cổ.
Hắn không đếm xỉa đến, đạo không tranh, nhưng lại không ai có thể tranh phong với hắn.”
“Ai?” Nhị Trưởng lão hỏi.
Cửu nhìn Nhị Trưởng lão, hừ một tiếng, nói:
“Không nói cho ngươi.”
Nhị Trưởng lão: “...”
Sau đó nàng cúi đầu tiếp tục sắp xếp linh dược.
Chỉ là còn chưa cúi đầu làm việc được bao lâu, nàng lại đột nhiên nhận ra cái gì.
Bỗng ngẩng đầu nhìn trời.
“Nhận ra rồi?” Cửu mở miệng nói.
Không hề kinh ngạc.
“Đây là… chuyện gì đang xảy ra?” Nhị Trưởng lão nhìn trời, có một loại cảm giác kỳ quái.
Cảm giác như thế giới đang rung động.
Vạn vật đều có dấu hiệu bị hủy diệt.
“Trật tự thiên địa loạn, vạn vật bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
Có điều vì trong khoảng thời gian này thiên địa cũng có khôi phục, dẫn tới loại hỗn loạn này bị áp chế lại.
Mặt ngoài thì trật tự vẫn được bảo trì bình thường.
Ranh giới trật tự cũng không bị phá đi.” Cửu giải thích.
“Đây chính là sự kiện mà ngươi nói tới?” Nhị Trưởng lão khó tin nói.
Nàng có một loại cảm giác trời long đất lở.
Rốt cuộc là có chuyện gì, lại có thể khiến cho cả thế giới xảy ra biến động như này?
“Không phải, phải nói là dấu hiệu.
Chờ thế giới ổn định lại, thì cũng chính là lúc đến điểm cuối cùng của sự biến hóa.
Đến lúc đó, chuyện xảy ra mới thật sự là chuyện lớn.” Cửu cũng nhìn về phía chân trời:
“Tới lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, ta cũng không cách nào biết được.
Trật tự loạn, đại đạo mạch lạc cũng có chút không ổn định, mệnh lý lại càng mơ hồ hơn.
Nếu không ta cũng đã có thể nhìn thấy rốt cuộc Mộ Tuyết với Lục Thủy đã đánh nhau thành dạng gì.”