Đạo Quân

Chương 1948

Ngưu Hữu đạo quay đầu chỉ chỉ tọa kỵ phi cầm trên bầu trời:

“Dù sao cũng phải để lại một người chờ, thứ này có giá trị không nhỏ đâu, mất thì tiếc lắm. Mặt khác nếu nhỡ bị mất tích, đợi bọn ta quay lại chẳng phải là có chút phiền phức sao?

Vân Cơ:

“Nếu thật sự tiến vào giới thứ năm, không đi theo mở rộng tầm mắt thì thật là đáng tiếc.

Ngẩng đầu nhìn về phía phi cầm đang quanh quẩn xung quanh:

“Chuyện này đơn giản, để ta xử lý.

Chợt lóe lên xông thẳng tới vách núi, hai cánh tay liên kích tạo ra một cái thạch động trên thạch bích.

Chợt lại thấy nàng lắc mình xông lên thiên không trực tiếp làm tọa kỵ phi cầm hôn mê rơi xuống, sau đó ném vào trong sơn động, sau lại khiêng đá tảng nhanh chóng bít cửa động lại.

Tiện đà lắc mình trở về:

“Khi chúng ta trở về sẽ cứu nó tỉnh lại, nếu như chúng ta không về được, nơi này chính là đất chôn thây của nó.

Ngưu Hữu Đạo không nói, không cần phải nói gì nữa, lắc mình hạ xuống phía sau Hạt Hoàng, Vân Cơ cũng mang theo mấy phần hưng phấn cùng hạ xuống bên cạnh.

“Ô...

Viên Cương quát một tiếng.

Thân thể cao lớn của Hạt Hoàng xoay người, nhanh chóng lao sâu vào trong sa mạc, chưa chạy được quá xa đã ầm một tiếng, một đầu đánh về phía sa địa, chìm vào trong đất.

Sau khi đi vào dưới lòng đất, Ngưu Hữu Đạo phát hiện mang theo Vân Cơ cũng có chỗ tốt. Vân Cơ tu vi thâm hậu, thêm nữa còn am hiểm độn địa thuật, độn vào sa địa càng không cần nói, lấy một thân thuật pháp mở ra cho ba người một không gian hình cầu tránh khỏi bị dính bẩn, chí ít làm cho Viên Cương dễ dàng hơn không ít.

Sinh linh trong sa mạc này, hơn nữa còn là vương giả của sa mạc quả nhiên là trời sinh thích ứng với hoàn cảnh nơi đây. Vật thể khổng lồ ở dưới đất thành thạo len lỏi trong tầng cát thật dày, tốc độ rất nhanh.

Đã chuẩn bị trước, Ngưu Hữu Đạo móc trong đai lưng ra một viên dạ minh châu nhỏ, chiếu sáng nơi tăm tối.

Không biết qua được bao lâu, có vẻ như đã qua rất lâu rồi vậy, sau khi Hạt Hoàng đi, không gian bốn phía của hình cầu chợt bị Hạt Hoàng chen qua thành tượng đá điêu khắc, dường như là tượng phật bị cát vàng vùi lấp vậy.

“Trầm Phật địa...

Cầm dạ minh châu trong tay, Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm một câu.

Còn Viên Cương dường như chợt nhớ ra gì đó, chợt rống lên vài tiếng ô ô.

Ngưu Hữu Đạo nhìn Vân Cơ, rõ ràng có thể cảm giác được Hạt Hoàng đột nhiên điều chỉnh hướng đi.

“Tình huống gì vậy?

Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.

Viên Cương trầm mặc, không hé răng.

Đợi không bao lâu, Hạt Hoàng đột nhiên ngừng việc độn lại, có thể nhìn thấy đầu của Hạt Hoàng dường như đang đặt trên một tòa khung thạch.

“Nơi đây chắc là một tòa địa cung nào đó.

Viên Cương trầm giọng nói xong lại bổ sung một câu:

“Ta từng tới rồi.

Ngưu Hữu Đạo nghĩ tới điều gì đó, ý bảo Vân Cơ mở đường.

Lúc này Vân Cơ thi pháp mở cát ra khỏi thạch khung dưới đầu của Hạt Hoàng, hai người chui theo nàng vào đó.

Rời khỏi đầu của Hạt Hoàng không xa, phía trước đột nhiên rộng mở, ba người ra khỏi tầng cát, phía trước đen nhánh trống rỗng, còn có rất nhiều tiếng xào xạc.

Ngưu Hữu Đạo thả Nguyệt Điệp ra, Nguyệt Điệp giương cánh bay lượn ở không gian dưới đất, chiếu sáng không gian, phát hiện là một tòa địa cung, trên mặt đất có rất nhiều bọ cạp lớn nhỏ, lít nhít bò về hướng ba người. Sau khi tới gần không biết là bởi vì khí tức của Viên Cương hay là do khí tức của Hạt Hoàng phía sau lại nhao nhao lui lại.

Nguyệt Điệp bay xa rồi, bay tới cuối, ánh sáng chiếu rọi, có thể mơ hồ thấy một bức tượng phật ngồi xếp bằng trên đài hoa xen, vô cùng vĩ đại.

Rào rào! Viên Cương tuột xuống khỏi sườn cát, bọ cạp ở dưới nhao nhao tránh đi.

Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ cũng đi theo, Viên Cương đi thẳng về phía trước khiến đa phần bọ cạp phải nhường đường.

Sau khi quan sát kết cấu của cả tòa địa cung, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn thử, chỗ bị cát vàng chặn cũng chính là nơi mà ba người tiến vào hẳn là cửa chính vào địa cung này. E rằng căn bản không phải địa cung gì, hẳn là một tòa cung điện vốn dĩ ở trên mặt đất, chỉ là sau đó bị cát vàng vùi lấp mà thôi.

Đi tới dưới chân tượng phật, Viên Cương dừng bước, Ngưu Hữu Đạo và Cân Cơ mới phát hiện dưới đất, dưới chân tượng phật có đặt một thạch quan bằng hắc ngọc.

Trên nắp quan tài có vết rạn, dường như là sau khi vỡ thì được ghép lại.

Khi tới gần, Ngưu Hữu Đạo liền chú ý tới dị tượng:

“Có chú ý không, bọ cạp dường như không dám tới gần thạch quan này, thạch quan này dường như có gì đó quái lạ.

Viên Cương đặt tay lên thạch quan:

“Vốn dĩ là dám tới gần, sau khi ta lau một vòng máu tươi của ta lên đó thì không dám tới gần nữa.

Ngưu Hữu Đạo ngẩn ra, thử hỏi:

“Tô Chiếu ở đây à?

“Ừ!

Viên Cương gật đầu:

“Nếu tiện đường ta sẽ tới thăm nàng, mới chưa được bao lâu.

Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, Vân Cơ thử hỏi:

“Có ý gì?

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu ý bảo nàng không nên hỏi Viên Cương việc này quá nhiều, Vân Cơ liền không lên tiếng nữa.

Viên Cương chợt giơ tay lên rút đao sau lưng ra cầm trong tay, lại dùng sức rạch lên tay một cái, lập tức làm bàn tay mình đầm đìa máu.

Huyết chưởng vỗ lên quan tài đá làm nó chạy quanh, lại lau một vòng máu của mình lên thạch quan.

Sau đó để lại đao vào bao, Viên Cương đi tới trước tượng phật cao lớn ngẩng đầu quan sát một hồi, chợt thành kính tạo chữ thập với khuôn mặt đại phật chìm trong u tĩnh, không biết đang cầu xin cái gì, dường như đang cầu khấn đại phật có thể khiến cho người trong thạch quan được ngủ yên.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chòng chọc dạ minh châu trong tay, vuốt vuốt làm khuôn mặt của hắn sáng tối bất định giống như một chiếc đèn chơ chọi đang ngắm nhìn gió thảm mưa sầu.

Đường trong giang hồ không dễ đi, sinh tử là chuyện luôn phải đối mặt, chí ít hắn không phải là lần đầu tiên có phản ứng này, dáng vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vân Cơ đã ý thức được đại khái, yên lặng quan sát hành động của Viên Cương, nhân tiện khôi phục pháp lực, độn lâu ở dưới đất xác thực là tiêu hao pháp lực rất lớn.

Hai người không hề hé răng, cũng không quấy nhiễu Viên Cương, trong cung điện dưới lòng đất chỉ có tiếng xào xạc của bọ cạp.

Một hồi lâu sau, Viên Cương xoay người, lại nhìn chằm chằm thạch quan một hồi, chợt nhanh chóng đi ra:

“Đi thôi!

Hai người xoay người, đi theo gã, đi tới cửa chính chất đống cát vàng, Vân Cơ sử dụng độn địa thuật mở đường, Hạt Hoàng còn đang nằm úp sấp tại chỗ chờ bọn họ.

Lần nữa bò tới phía sau Hạt Hoàng, Viên Cương lần nữa ô ô vài tiếng, Hạt Hoàng lui người thay đổi phương hướng chở ba người đi, còn cửa cung lần nữa bị cát vàng phong bế...

Cũng không biết lại độn bao lâu trong cát vàng, còn chưa thấy Hạt Hoàng có ý dừng lại, ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy buồn bực, chuyện này thật sự không giống tìm mục tiêu trên mặt đất, chui xuống mặt đất bớt việc hơn nhiều.

Chỉ có điều cũng có thể hiểu được, nếu Hạt Hoàng không thích tiềm hành dưới đất chỉ sợ sớm đã rơi vào trong tay tu sĩ rồi.

Bên tai tiếng lả tả đột nhiên ngừng lại, Hạt Hoàng đột nhiên ngưng độn.

Ba người đợi một hồi, vẫn không thấy mục tiêu, Ngưu Hữu Đạo hỏi:

“Làm sao vậy?

Vừa mới nói xong, đột nhiên có lục quang mông lung xuyên thấu từ trong cát vàng tới, không biết là vật gì. Vân Cơ hơi cảnh giác, lập tức đẩy ra một chưởng, không gian phía trước lan tràn mở rộng ra mấy trượng, sau đó đã tới cực hạn của thuật pháp Vân Cơ, không có cách nào tiếp tục khai thác không gian nữa, chút khoảng cách đó dường như không tìm được đầu nguồn của lục quang.

Lúc ba người đang kinh ngạc nghi ngờ, lục quang đột nhiên xuất hiện ở không gian phía trước mà Vân Cơ mở ra, giới hạn được mở rộng kéo ra một màn ánh sáng màu lục.

Đợi khi giới hạn lục quang mở ra, màn sáng hiện ra toàn diện, Hạt Hoàng đột nhiên động, nhanh chóng chui theo màn sáng, ba người phát hiện mình theo Hạt Hoàng đã đụng vào màn sáng rung động, ba người có thể rõ ràng chứng kiến màn sáng đi qua vị trí của ba người, biến mất trong cát vàng ở phía sau.

Hạt Hoàng tiếp tục chui theo cát vàng bao quanh lục quang.
Bình Luận (0)
Comment