Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 100 - Chương 100: May Mắn (3)

Chương 100: May mắn (3) Chương 100: May mắn (3)

Tiếng chó sủa gắt gao ở phía đằng sau, đã ba ngày rồi nàng chưa trở về nhà, trong ba ngày qua, nàng đều đi xin ăn của người ta, sau đó bị mấy tên ăn mày ở trên đường đuổi đánh, vừa cướp được đồ ăn là lập tức bỏ chạy, trốn đông trốn tây ở trong ngõ nhỏ này, đến tối thì lại ngủ ở dưới mái hiên nhà người ta, trộm cơm được phơi nắng ở trước tiểu viện của người ta rồi ăn.

Có một số người trong nhà cơm nấu nhiều ăn không hết, sẽ lấy ra phơi nắng cho khô, đương nhiên đa phần là để cho gia súc ăn.

Vì để chạy thoát khỏi con chó kia, nàng đã mất một chiếc giày, trốn vào bên trong một chiếc chuồng heo. Mà trong chuồng heo này đang nhốt ba con heo, bên trong trải rơm rạ, nàng không dám đi ra ngoài, bèn núp ở bên cạnh con heo, dán chặt vào con heo để sưởi ấm.

Nếu là vào một năm trước, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày trốn ở trong chuồng heo sưởi ấm với heo. Nhưng hiện tại nàng lại đang làm như vậy, hơn nữa còn có một loại cảm giác an tâm, ít nhất nơi này cũng không quá lạnh lẽo, bên cạnh còn có ba con heo, có vẻ cũng có thêm một chút cảm giác an toàn.

Nàng vốn là tiểu thư khuê các, ở nhà có cha mẹ chiều chuộng, nô bộc chiếu cố, ra ngoài ngồi kiệu, ăn thì ăn gạo ngọc tinh, uống trà hồng bào một trăm lượng bạc một lạng, buồn có người kể chuyện cười, còn có người làm chó cho mình chơi.

Nhưng chỉ trong vòng một đêm, nhà tan cửa nát, bị một đám cường nhân không biết từ đâu tới công phá.

Trong sự hỗn loạn đó, bản thân được hộ vệ bảo vệ ra khỏi nhà, bên cạnh cũng chỉ có mẫu thân, sau đó hộ vệ muốn phi lễ mẫu thân, nhưng đã bị một đao khách giết chết, sau đó bản thân và mẫu thân đã bị đao khách kia bắt làm tù binh. Nàng cho rằng vận mệnh của mình và mẫu thân coi như đã ngã xuống đáy cốc, lại chậm rãi phát hiện, mẫu thân của mình đã thay đổi.

Vốn nàng còn tưởng rằng là do mẫu thân không cách nào thích ứng được sự thay đổi của thân phận, do đó tính cách đã xảy ra biến hóa, nhưng nàng lại phát hiện bản thân đã sai rồi, mẫu thân của mình đã không còn là mẫu thân của mình nữa. Vào một buổi tối nọ, nàng đã tận mắt nhìn thấy mẫu thân ăn vụng đồ ăn sống ở trong phòng bếp.

Ngày hôm sau, nàng lại nghe nói ở gần đó có người đã chết, hơn nữa còn bị thứ gì đó moi mất tim, nàng ngay lập tức nghĩ tới chỗ máu thịt mà 'mẫu thân' mình đã ăn.

Lúc ấy có người trong nha môn đến điều tra, còn có bộ khoái tới cửa, nhưng cũng không điều tra ra được điều gì, sau đó nàng nghe nói nhóm bộ khoái đều đi đến thôn Từ Khanh gì đó. Có điều từ đó về sau cũng không còn nhìn thấy mẫu thân ăn máu thịt, cũng không còn nghe nói hàng xóm gần đó có người chết nữa.

Nhưng mà những ngày gần đây, nàng phát hiện ánh mắt mẫu thân nhìn mình càng ngày càng đáng sợ, có đôi khi buổi tối lúc ngủ, nàng phát hiện mẫu thân đứng ở bên cạnh giường của mình.

Có đôi khi là ngồi ở nơi đó, có đôi khi lại là đang đứng, khi nàng giật mình bừng tỉnh, nhìn thấy bóng dáng của mẫu thân ở trong bóng tối, nàng cực kỳ sợ hãi, nàng cũng không biết mình đang sợ điều gì, thế nhưng cảm giác sợ hãi này giống như là mực đặc không thể tan quấn quanh lấy nàng.

Nàng cảm thấy thế giới của mình trở nên u ám, giống như mọi lúc đều đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình.

Cũng may nàng đã tìm được một cái cớ rồi trốn ra ngoài, sau đó lại trốn ở xung quanh.

Đúng lúc này, cảm giác sợ hãi quen thuộc kia chẳng biết vì sao đột nhiên lại lan tràn ở trong lòng.

"Mụ ta đến rồi!" Trong lòng cô gái sinh ra loại cảm giác này, nàng đã không còn gọi người phụ nữ này là mẫu thân được nữa.

Ở đầu ngõ nhỏ, có một nữ nhân lặng lẽ đi tới, nàng ta búi tóc, giống như là một quý phụ nhân, quần áo trên người cũng cực kỳ có thể diện, không hợp với hoàn cảnh bẩn thỉu ở nơi này.

Nàng ta đứng ở đầu hẻm, nhìn vào bên trong.

"Nam Nam, sao con lại không trở về nhà." Phụ nhân từng bước một đi tới, đi thẳng về phía chuồng heo.

"Nam Nam, Nam Nam, về nhà đi, mẫu thân đã nấu xong đồ ăn ngon rồi, chỉ chờ con về nhà ăn thôi." Giọng nói của người phụ nhân càng lúc càng gần, tuy rằng giọng điệu có vẻ vô cùng thân mật, nhưng trong giọng nói lại không có nửa phần tình cảm.

Cô gái trốn ở bên trong chuồng heo, run rẩy lẩy bẩy, nàng cảm thấy có một mảnh hắc ám đang vọt về phía mình, muốn cắn nuốt lấy mình.

Tiếng bước chân của người phụ nhân đã xuất hiện ở bên ngoài chuồng heo.

Con hẻm này khá yên tĩnh, chỉ có giọng nói của người phụ nhân.

Đúng lúc này, có một giọng nói đột nhiên đánh vỡ bóng tối yên tĩnh này.

"Vị phu nhân này, ngươi đang tìm gì vậy?" Giọng nói như một tia sáng xuyên qua bóng tối.

Vừa mới nói dứt câu, một người đi vào từ bên ngoài ngõ nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment