Người tới có dáng người cao gầy, tóc buộc lên giống như đuôi ngựa, lông mày hơi giương, mắt hoa đào, ánh mắt sáng ngời, trên môi có chòm râu khá nhạt, trán có vài sợi tóc không thể buộc lên nên hơi rủ xuống, tung bay trong gió.
"Là ngươi." Người phụ nhân nhận ra Lâu Cận Thần.
"Là ta, không thể ngờ còn có một ngày có thể gặp lại ngươi." Lâu Cận Thần nói: "Ngày đó, để ngươi hại một người, còn để ngươi đi đến nhân gian, chuyện này vẫn luôn khiến ta canh cánh ở trong lòng. Mặc dù ta không cho rằng mình có năng lực giúp đỡ cả thiên hạ, nhưng thỉnh thoảng khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ như vậy, mà ngày đó, ngươi đoạt thân thể người ta, ta lại bị yêu ma nhìn chằm chằm, khi ta giết yêu ma trở về, ngươi cũng đã đi rồi, hôm nay gặp lại, đúng là sự may mắn của ta."
"May mắn?" Người phụ nhân có vẻ như không hiểu lắm hai chữ này, hoặc có lẽ nàng ta không rõ vì sao Lâu Cận Thần lại nói là may mắn.
"Đúng vậy, có thể bù đắp sự tiếc nuối trong quá khứ của mình, đây rõ ràng là một chuyện vô cùng may mắn."
Hiện tại Lâu Cận Thần nhớ lại việc này, là hai lần tiếc nuối, một lần là ở trong ngôi miếu kia, một lần lại là ở cửa thành gặp được vị đao khách đó.
Lúc ở trong miếu hắn không ra tay cứu người, nguyên nhân rất lớn trong đó chính là hoàn toàn không kịp, bởi vì hắn cảm giác được yêu ma kia đã ở ngoài miếu.
Mà lần thứ hai gặp phải vị đao khách kia, chỉ nói cho hắn nếu có vấn đề gì thì tới tìm mình, trong đó có một nguyên nhân rất lớn, hắn cảm thấy đao khách này cũng không phải là loại người thiện lương, mà quên mất lúc ấy còn có một cô gái đi theo bọn họ.
"Ta cho rằng, ngươi gặp lại ta thì chính là sự bất hạnh của ngươi." Người phụ nhân dứt lời, bên trong thất khiếu có màu đen tràn ra, dung nhập vào bên trong đêm đen sâu thẳm.
"Tranh!"
Kiếm bên hông Lâu Cận Thần đã ra khỏi vỏ, cất bước vung chém, người theo kiếm đi, một đường kiếm quang chém phá hắc ám, trong bóng tối lưu lại một vệt sáng.
Ngay sau đó lại nhấc bước vung kiếm, trong bóng tối nhấc lên sóng gió vô hình.
Mà hai bước này, cũng đã đi tới trước mặt người phụ nhân cách đó không xa, trong bóng tối đã có ngàn vạn sợi tơ vô hình cuốn về phía hắn.
Chỉ thấy kiếm trong tay hắn xoáy một vòng trên đỉnh đầu, cắt đứt vô số tơ đen, lại đâm vào phía hư không trên đỉnh đầu, đâm thủng hắc ám, lộ ra bầu trời đầy sao bên ngoài, nối liền với trời đất, hi hóa trên kiếm bắt đầu khởi động, cảm nhiếp nguyên khí trong hư không, theo kiếm mà rơi, kiếm quang như cột trụ, phá tan hắc ám.
Người phụ nhân vội vàng lùi về phía sau, muốn chạy trốn, Lâu Cận Thần lại một kiếm tiến lên, một bước bước ra hơn hai mươi bước, hàn quang vẽ ra một đường ở giữa hư không, mũi kiếm đâm thẳng vào phía sau lưng của người phụ nhân kia.
Kiếm vào thân thể, hắn lại cảm thấy phía dưới kiếm hơi trùng xuống.
Thuận thế mổ xuống, thân thể người phụ nhân trong nháy mắt tách ra, một đoàn màu đen nhảy vào trong bóng tối, chỉ để lại một thi thể khô héo ngã trên mặt đất, trong nháy mắt vỡ tan thành bụi bặm.
Lâu Cận Thần cầm kiếm trong tay muốn đuổi theo, bóng tối kia cũng sớm đã biến mất ở trong bóng đêm, trong thành này có nhiều ngõ nhỏ, nhiều phòng, nhiều người như vậy, đối phương một lòng muốn trốn tránh, thật sự rất khó để tìm được.
Lâu Cận Thần trở lại chuồng heo, đứng ở bên cạnh lan can, nhìn cô gái đã đứng dậy ở trong chuồng heo nói: "Xin lỗi, lúc ấy không thể cứu ngươi được."
Cô gái cũng không trả lời, nhưng nàng đang khóc, sau khi phát hiện mẫu thân mình trở thành quái vật, nàng không hề khóc, lẩn trốn khắp nơi trong một vài con ngõ nhỏ ở trong thành ba ngày nàng cũng không hề khóc, nhưng vào lúc này, nàng lại khóc.
Lâu Cận Thần vươn tay, nói: "Lại đây, nếu như ngươi đồng ý, theo ta trở về Hỏa Linh Quan đi."
Cô gái vươn tay, đặt lên tay Lâu Cận Thần, theo đó được một lực lượng lớn nâng lên, nàng cảm thấy giống như trời đất đang nâng mình lên, nâng thẳng lên bầu trời.
Cúi đầu nhìn, vốn là bóng tối mà nàng đi như thế nào cũng không thể thoát ra khỏi, con ngõ nhỏ đã vây khốn nàng ba ngày kia, lúc này đã ở bên dưới chân, nàng thấy được đèn đuốc của các nhà, các hộ ở trong thành, muốn tìm kiếm ngôi nhà mà mình ở trước kia, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh hắc ám.
Ngẩng đầu lên nhìn, bầu đầy sao.
Phương xa, núi xanh như sương, gió đêm đưa tiễn.
Bên dưới thành, chân trước của ba con heo trong chuồng đặt lên lan can, trong mắt lóe lên nhân tính, nhìn về phía hai người đã đi xa ở trên bầu trời.
Có hai lão nhân đi ra từ trong phòng, trong đó có một lão phụ nhân đang cầm đèn ở tay, một tay chắn gió, đi tới chuồng heo bên cạnh, nói: "Các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, qua hai năm nữa, sau khi chuộc tội xong tất nhiên sẽ thả các ngươi rời đi, nếu không nghe lời, sẽ bán các ngươi cho Trương đồ tể ở phía tây thành."