Dưới bầu trời sao, những ngọn núi nối tiếp nhau như nét mực đậm dưới ngòi bút của họa sĩ, dưới chân núi có một chút ánh sáng, đâm thủng một mảnh hắc ám này, đó chính là Hỏa Linh Quan.
Lâu Cận Thần mang theo cô gái đi vào Hỏa Linh Quan, Thương Quy An bị đánh thức, khi hắn nhìn thấy một cô gái bẩn thỉu thì vô cùng kinh ngạc, Lâu Cận Thần lại bảo hắn đi đun nước, sau đó kể cho hắn nghe chuyện của cô gái này.
Đương nhiên, hắn cũng không rõ ràng lắm về lai lịch của cô gái, chỉ nói phần mình biết. Còn cô gái thì đang ngồi ở ngưỡng cửa phòng bếp ôm đầu gối không nhúc nhích.
Sau đó, lại kêu nàng đi vào trong phòng tắm, ngồi vào thùng gỗ tắm rửa. Hắn đang muốn đi ra ngoài tìm quần áo giúp nàng, nhưng vào lúc hắn xoay người định rời đi, cô gái lại nắm lấy góc áo của hắn, cũng không nói lời nào. Lâu Cận Thần nhìn thấy trong mắt nàng vẫn còn sự sợ hãi, bèn thở dài một hơi nói: "Ta chỉ muốn giúp ngươi tìm một bộ quần áo để thay thôi."
Cô gái như thể không nghe thấy, vẫn nắm chặt góc áo của hắn không buông. Lâu Cận Thần bất đắc dĩ, đành phải hô lên một tiếng: "Thương Quy An, ngươi tới phòng Đặng Định tìm một bộ quần áo rồi mang đến đây đi."
Thương Quy An biết cô gái muốn tắm rửa, đã sớm rời khỏi nơi này, sau khi nghe được lời Lâu Cận Thần nói, hắn bèn đi đến phòng Đặng Định tìm một bộ quần áo, đưa vào, cũng không cần Lâu Cận Thần dặn dò, lập tức đi ra ngoài.
"Được rồi, quần áo cũng đã mang tới rồi, ngươi tự giặt đi, ta sẽ đứng canh ở cửa, ngươi không cần phải sợ."
Cô gái lắc đầu, Lâu Cận Thần muốn kéo tay nàng ra, nhưng trong mắt cô gái lại đong đầy nước mắt.
"Ài, như vậy đi, dù sao ngươi cũng còn nhỏ, thật ra cũng không có gì, ta sẽ ở lại trong phòng, ngươi cứ tắm của ngươi đi." Sau khi Lâu Cận Thần hứa hẹn, lúc này cô gái mới cởi quần áo, nhưng một tay vẫn nắm lấy góc áo của Lâu Cận Thần, cho dù là tiến vào trong thùng gỗ cũng không chịu buông tay.
"Ngươi tắm sạch sẽ một chút, gội đầu luôn đi." Lâu Cận Thần nhìn mái tóc dơ bẩn của nàng, không nhịn được mà nói.
Cuối cùng, liên tục thay hai thùng nước, cô gái mới tắm xong.
Có lẽ là sau khi tắm rửa xong, nước nóng đã xua tan sự rét lạnh trong lòng, thân thể của nàng đỏ rực, khuôn mặt ở dưới ánh đèn, giống như tô thêm một rặng mây đỏ.
Buổi tối hôm đó, Lâu Cận Thần để nàng ngủ ở trong phòng của mình, còn hắn thì đả tọa tu hành ở bên cạnh.
Ngày hôm sau, nhìn qua cả người nàng đã khá hơn rất nhiều, chỉ là vẫn không nói lời nào, Lâu Cận Thần chỉ biết nàng tên là "Nam Nam", dẫn nàng đi bái kiến Quan Chủ, Quan Chủ đánh giá Nam Nam rồi nói: "Là một người mệnh khổ, hơn mười năm trước đã hưởng hết vinh hoa, về sau sẽ phải đối mặt với hắc ám, đi lại giữa hắc ám sẽ cần pháp thuật hộ thân, bổn quan có hai bộ pháp thuật, một bộ là luyện khí pháp, một bộ khác là tu "Điểm Tâm Hóa Sát Pháp" mà bổn quan đang tu, hai pháp này đều có thể hộ thân, ngươi muốn học loại nào."
Đêm qua Quan Chủ đã nghe nói Lâu Cận Thần mang cô gái trở về, hơn nữa cũng đã biết rõ lai lịch của nàng.
Cô gái này khiến cho hắn đột nhiên nhớ tới một vị nữ tử khác mà bản thân đã từng gặp, nữ tử kia, cũng đã từng trải qua cực khổ, nhưng sau khi bước vào con đường tu hành, lại giống như lửa đốt củi khô, trong một khoảng thời gian ngắn đã chiếu sáng một phương.
Về phần Lâu Cận Thần, trong lòng Quan Chủ đã coi hắn là một thiên tài.
Lâu Cận Thần có chút ngoài ý muốn, Quan Chủ thế nhưng lại có ý nhận nàng làm đệ tử.
Thế nhưng Nam Nam còn chưa trả lời, ngọn đèn bên cạnh Quan Chủ đã nhảy lên một chút, tựa hồ đã biết ý tứ của Nam Nam, nói: "Ngươi muốn bái Lâu Cận Thần làm sư phụ, Lâu Cận Thần cũng là đệ tử của bổn quan, ngươi bái bổn quan làm sư phụ, bổn quan sẽ để hắn dạy ngươi."
Nam Nam nhìn về phía Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần gật đầu, về phần cô gái này muốn bái mình làm sư phụ, hắn trái lại cảm thấy bái Quan Chủ làm sư phụ sẽ tốt hơn, muốn học với mình thì học với mình, dù sao mình cũng sẽ không có ý nghĩ xấu xa gì.
Cứ như vậy, Nam Nam ở lại Hỏa Linh Quan.
Quan Chủ nhìn bóng lưng Lâu Cận Thần mang theo Nam Nam đi ra khỏi phòng, không khỏi nghĩ: "Ta chỉ là thiên tư bình thường, nhưng tương lai nếu có cơ hội gặp lại cố nhân, đệ tử của ta nhất định sẽ không thua kém người ta."
Thời gian trôi qua, đã là giữa tháng.
Lâu Cận Thần đi tới Quý thị học đường.
Trong học đường khá yên tĩnh, không có một học sinh nào, người đàn ông trung niên dẫn đường nói cho hắn hôm nay các học sinh được nghỉ.
"Chẳng lẽ phu tử định giảng pháp cho một mình ta sao?" Trong lòng Lâu Cận Thần bồi hồi ý niệm như vậy, cuối cùng hỏi ra.