Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 103 - Chương 103: Phu Tử Giảng Pháp (2)

Chương 103: Phu tử giảng pháp (2) Chương 103: Phu tử giảng pháp (2)

"Bình thường hôm nay là ngày lão gia nghỉ ngơi, hôm nay lại đặc biệt giảng pháp cho công tử ngươi." Người đàn ông trung niên nói xong câu này, cũng không nói nữa, vẫn dẫn Lâu Cận Thần đi tới cái đình mà hắn ngồi vào lần đều tiên đến đây.

Ở ngoài đình quan sát cái đình, nhìn thấy một điều mà trước đó hắn không để ý tới, chính là trên đình được khắc tên.

Phong Vũ Đình.

Bên trên cột trụ ở hai bên cũng được khắc: "Phong xuy nhất đình xuân, vũ tụng mãn viên tĩnh."

Hắn mặc niệm mấy lần ở trong lòng, thầm nghĩ Quý phu tử ngồi ở chỗ này, nhìn cây cối mọc chồi non, nở hoa ở trong đình viện, sau đó vừa lúc trời đổ mưa, trong tiếng mưa rơi, ở căn phòng phía sau, tiếng học đồng đọc sách như ẩn như hiện truyền đến.

Tiếng bước chân vang lên, vào cuối mùa đông thời tiết vẫn còn có chút lạnh lẽo, Quý phu tử khoác áo choàng bằng vải lanh, tóc rối tung, nhìn qua tùy ý mà thả lỏng, so với lần gặp mặt trước, sự mệt mỏi trên người ông ta đã tan biến hết sạch, nét thương cảm cũng không thấy đâu.

Lâu Cận Thần biết, con người không thể luôn sống trong cảm xúc tiêu cực, phải tự điều tiết, đây không phải là quên, ký ức giống như là đồ vật trong nhà, cần sửa sang và sắp xếp lại, không thể để cho những ký ức không vui vẻ kia vĩnh viễn bày ở trên bàn.

"Hôm nay ngươi tới sớm!" Quý phu tử đi vào trong đình, chắp tay sau lưng, nhìn ánh mặt trời chiếu vào trong đình viện.

"Phu tử cũng chưa nói thời gian cụ thể giữa tháng, đệ tử sợ tới chậm nghe không được đầy đủ, cho nên đã tới từ lúc sáng sớm." Lâu Cận Thần nói.

"Xem ra, ngươi khá khát cầu những tri thức về pháp thuật." Quý phu tử nói, cũng không biết có phải bởi vì cách ăn vận hiện tại khá tùy ý, thế nên cách ông ta nói chuyện cũng tùy ý hơn trước rất nhiều.

Lâu Cận Thần hé miệng mỉm cười rồi nói: "Đúng vậy, ta hy vọng có thể hiểu rõ thế giới này, cho nên muốn hiểu thêm một chút tri thức về pháp thuật."

"Được, vấn đề này ta đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng câu trả lời tương tự ta chỉ nghe qua ba lần, mà ngươi chính là người thứ tư."

Lâu Cận Thần muốn hỏi ba người kia là ai, nhưng lại nghĩ nếu bản thân hỏi, Quý phu tử trả lời, chẳng phải là sẽ nói không dứt, thời gian thuyết pháp kia sẽ không còn, nên Lâu Cận Thần bèn không hỏi.

Lúc này, người đàn ông trung niên lúc trước đưa theo Lâu Cận Thần vào học đường đã bưng lên một bình trà, sau đó lại bưng cháo để ăn sáng. Phu tử gọi Lâu Cận Thần tới cùng ăn, trùng hợp Lâu Cận Thần cũng chưa ăn, bèn ngồi xuống ăn.

Hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn, sau khi ăn xong thì lại uống trà, Lâu Cận Thần rót cho phu tử, cũng bưng đến trước mặt ông ta. Phu tử cũng không từ chối: "Ngươi đã kính trà ta, vậy coi như cũng là đệ tử của ta."

Thật ra Lâu Cận Thần cũng không thèm để ý đến chuyện bái thêm một vị sư phụ, nhưng hắn lại để ý một câu: 'Ngươi đã bái ta làm sư phụ, thì cũng chỉ có thể là đệ tử của một mình ta', tuy rằng như vậy sẽ mang đến cho mình rất nhiều chỗ tốt, thế nhưng hắn không qua được cửa ải trong lòng mình.

Bởi vì hắn rất rõ ràng, tất cả mọi thứ tốt đẹp của bản thân hiện tại đều đến từ những gì đã trải qua trong quá khứ, làm người cũng không thể vong ân phụ nghĩa.

"Đệ tử hiểu được, nhân sinh trong trời đất này, tôn sư trọng đạo chính là căn bản." Lâu Cận Thần nói.

"Tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử của Quý thị học đường ta, cũng không cần gọi ta là sư phụ, cứ gọi ta là phu tử đi." Quý phu tử nói xong, cũng không ngừng lại, mà tiếp tục nói.

"Pháp thuật Nho Môn, không truyền cho tiểu nhân gian nịnh, không truyền cho mấy kẻ bất hiếu, lại càng không thể truyền cho mấy kẻ xấu xa hung ác, ngươi có ý niệm này, đúng là rất tốt! Ta thấy cách hành xử của ngươi rất có phong phạm của người hào hiệp, trong tương lai ngươi cẩn thận bị người khác che mắt." Quý phu tử nói.

"Vì sao phu tử lại nói mấy lời này?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Ta nhớ tới một vị bằng hữu của ta, là một người trọng tín, hào khí như vân, làm việc ngay thẳng, lại bị người khác lừa gạt mà giết lầm người tốt, lại bị người ta chèn ép, cuối cùng tự sát tạ tội, về sau mới biết được, hóa ra đều là bẫy rập do người ta đặt ra."

Lâu Cận Thần còn có thể nói gì được nữa, phu tử cũng không phải người cần hắn an ủi, hơn nữa cũng không biết việc này đã trôi qua bao lâu, Lâu Cận Thần âm thầm nhắc nhở mình phải cẩn thận, phu tử đưa ra ví dụ này chính là muốn cho mình hiểu được nhân thế hiểm ác.

"Không nói đến chuyện này nữa, chúng ta bàn về một thuyết pháp." Phu tử nói: "Thế gian có rất nhiều phái tu hành, chính pháp, bàng môn, tả đạo, thế nhưng cho dù là loại nào, công pháp đều là căn bản, liền lấy luyện khí pháp mà ngươi tu luyện làm ví dụ, thải luyện nhật nguyệt là công pháp căn bản, hết thảy pháp thuật đều đem từ trong này diễn sinh ra."

Bình Luận (0)
Comment