Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1013 - Chương 1013: Tra Hỏi (2)

Chương 1013: Tra hỏi (2) Chương 1013: Tra hỏi (2)Chương 1013: Tra hỏi (2)

"Ta lưu lạc trời sao đã lâu, đến từ đâu thì quên rồi. Chỉ là một kẻ lang thang chấn động, tìm chốn nghỉ chân."

Lâu Cận Thần đang nói cho Lương Ngọc Thành rằng chính mình tới nơi này không có ác ý.

"Rất nhiều người đến Thanh Hà đều nói như vậy, không bắt buộc hỏi lai lịch của các hạ, nhưng gần đây trộm vũ trụ hung hăng ngang ngược, giới nội tăng cường tuần tra, cho nên xin đạo hữu chứng minh lai lịch, đến Thanh Hà giới vực để thăm người thân hay bạn, hoặc là đơn thuần du lịch, ít nhất phải để tại hạ hiểu rõ trong lòng."

Lương Ngọc Thành dừng một chút:

"Các hạ ngay cả tên cũng không muốn nói ra, điều này khiến ta không thể không nghi ngờ mục đích của ngươi đến Thanh Hà giới có phải là thuần túy hay không."

Điều này gợi lại ký ức đã mất từ lâu cho Lâu Cận Thần. Trước đây, đi đến nước khác phải có sự cho phép của người khác, thậm chí bị tra hỏi, cảm giác như loài người đều bị chăn nuôi, sau này Lâu Cận Thần đến phương thế giới này, nhưng luôn ở trong Yên Lam Giới, chỗ đó giới hạn tu vi không ra khỏi giới được. Hiện tại ra khỏi giới, mặc sức ngao du trong trời sao vô biên, nhưng đến nơi này vẫn bị người tra hỏi, điều này khiến trong lòng hắn tuôn khó chịu đã lâu không thấy. Nhiều năm qua tu hành, đi khắp Tinh Vũ chỉ vì theo đuổi tự do. Lâu Cận Thần nói:

"Tên của ta không có gì phải giấu, nhưng nếu bị hoài nghi hoặc thẩm vấn mà không qua sự đồng ý của ta, trời sao lớn như vậy, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, hiện tại muốn đi nhìn xem, có lẽ ngày mai sẽ rời đi."

Lâu Cận Thần hóa ánh sáng bay đi, nhưng Lương Ngọc Thành áo trắng hừ lạnh, cùng lúc đó ánh kiếm bay vút ra khỏi tay hắn ta, kèm theo tiếng kiếm rung. Tiếng kiếm như sấm nổ. Ánh kiếm mạnh mẽ chém ngang về phía độn quang của Lâu Cận Thần. Ngay lúc ánh kiếm sắp va chạm với độn quang của Lâu Cận Thần thì độn quang lại đột nhiên bắn lên trên, trong Tỉnh Vũ, trên dưới trái phải, phương hướng nào đều đi được, thích hợp kiếm thuât đại khai đại hợp tung hoành qua lại. Độn quang của Lâu Cận Thần vừa nhanh vừa linh động. Lâu Cận Thần bay vút lên vạch ra một đường cong bắn về phía Lương Ngọc Thành. Lương Ngọc Thành hiển nhiên ở lâu trong Tỉnh Vũ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đương nhiên sẽ không dừng lại tại một chỗ, hơn nữa, tay của hắn ta dường như không chỉ có một thanh kiếm, hắn ta nhảy người lên biến thành một luồng sáng bắn lên trên. Độn quang của Lâu Cận Thần đuổi theo, lại thấy đối phương vung tay lên, hư không hiện ra một tấm bản đồ, trên bản đồ là trời sao, chợt lóe khuếch tán ra hóa thành trời sao bao la, Lâu Cận Thần cũng biến mất. Ngân Hà Kiếm Phái biết luyện kiếm đồ, Lâu Cận Thần đã biết từ lâu, hắn càng biết kiếm đồ này có tác dụng làm kẻ địch mệt mỏi chờ bị giết, khoảnh khắc kiếm đồ xuất hiện hắn đã bị hút vào hư không này. Lương Ngọc Thành nheo mắt lại, hắn ta không có cảm giác được Lâu Cận Thần rơi vào kiếm đồ, sau đó, hắn ta nhìn thấy xung quanh hư không có một tia sáng phóng ra, thầm giật mình, cúi đầu nhìn xuống, cùng lúc đó, hư không ánh sáng sao lấp lánh cuốn về phía hắn ta, chớp mắt đã nuốt chửng. Kiếm đồ này không chỉ có thể bẫy kẻ địch, còn có thể bảo vệ chính mình, hắn ta ẩn nấp trong kiếm đồ, nếu có người cố gắng đột phá sẽ bị Lương Ngọc Thành cuốn vào trong. Lâu Cận Thần nhìn ánh sáng sao bao la cuốn về phía mình liền xoay người lao đi xa. Mới đến, hắn không muốn giết đệ tử của Ngân Hà Kiếm Phái làm trùm ở đây. Nếu đối phương đã rơi vào kiếm đồ thì hắn không cần thiết dây dưa, rời đi là xong. Sau khi Lâu Cận Thần đi, ánh sao bao la thu về hóa thành tấm bản đồ bị Lương Ngọc Thành cất vào ống tay áo. Lương Ngọc Thành nhíu mày nhìn phương hướng Lâu Cận Thần rời đi. Lương Ngọc Thành không đuổi theo, hắn ta cho rằng dù vừa rồi Lâu Cận Thần chỉ ra một kiếm, nhưng cũng đủ khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi, kiếm đồ không thể cuốn đối phương vào, trong khoảnh khắc đó hắn ta cho rằng đã cuốn đối phương vào, nhưng đối phương dường như dọc theo kiếm đồ thoát ra, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình. Hắn ta thậm chí hoài nghi đối phương đến bên cạnh mình chém một kiếm đã nương tay rồi, khoảnh khắc đó sống lưng hắn ta ướt mồ hôi. Lương Ngọc Thành lấy một chiếc gương ra khỏi ngực, phun chân khí vào gương, nói:

"Chỗ của ta có một tu sĩ lạ đi vào, độn quang cực nhanh, lại có độn không chỉ thuật, là người trong kiếm đạo của chúng ta, thần bí cường đại, sư huynh nếu như gặp nhất định phải cẩn thận."

Một lúc sau, mặt gương rung lên, hiện ra gương mặt, không phải mặt của Lương Ngọc Thành mà là người khác. Chỉ nghe người kia nói:

"Lương sư đệ đã đấu với hắn?"

Lương Ngọc Thành đáp:

"Chúng ta đánh nhau, bị ép tới trước mặt, ta suýt đi gặp †ổ sư”"

Người trong gương nói: "À, xem ra người này cực am hiểu độn sát chỉ thuật, ta rất muốn chạm mặt hắn thử."

"Sư huynh, ngươi nhất định phải cẩn thận."

"Ừm!"
Bình Luận (0)
Comment