Chương 1016: Sâu xa
Chương 1016: Sâu xaChương 1016: Sâu xa
Nhưng mà thân thể của nàng vừa mờ đi liền bị pháp niệm chiếu vào, thân thể nhanh chóng mất kiểm soát, đây là khuyết điểm của độn pháp này, vào phút mấu chốt dễ dàng bị người thừa dịp tấn công, đương nhiên nếu như đối thủ không biết sơ hở này thì Thang Tuyết Trân có thể thoát thân.
Nỗi sợ hãi vô bờ bến dâng trào trong lòng nàng, nàng cảm thấy mình sắp bị đoạt xá, cắn nuốt, bị nô dịch khống chế.
Tuy nhiên, trong lòng nàng chợt vang lên một câu:
"Đừng sợ, ta đi nhờ thuyền của ngươi, ngủ một lát, khi nào đến hãy kêu ta."
Thang Tuyết Trân cảm thấy yên tâm một chút, người này là ai? Hắn là quái vật hay người sống? Nàng lúc này không thể hỏi rõ ràng, bởi vì điều nàng biết là rất nhiều quỷ quái khi lộ ra thì giống như một người bình thường, chỗ kỳ dị của chúng nó thường là nhìn bình thường nhưng bất thường.
"Ngươi là ai2"
Thang Tuyết Trân lại xuất hiện trước bàn trang điểm, hỏi. Nàng không nhận được phản hồi, nhưng cảm giác thân thể bị nhập đã mất. Thang Tuyết Trân nghiệm kỹ cơ thể, thân thể bị người khác ám sẽ có cảm giác khác, là cảm giác gì thì tùy vào thần niệm của đối phương là thuần âm hay thuần dương. Nếu là loại quỷ quái phần lớn là ẩm thấp lạnh lẽo, xâm nhập vào tạng phủ sẽ thấy lạnh, còn quỷ quái loại dương thì sẽ có cảm giác cháy bỏng. Nàng không có cảm giác được trong thân thể có cảm giác ẩm ướt hay cháy bỏng, nhưng nàng lại rất rõ ràng, khoảnh khắc vừa rồi rõ ràng cơ thể của nàng cảm giác được bị người tiến vào. Ngay lúc này, nàng nghe thấy có tiếng đập cửa. "Cô nương, ngủ rồi sao?"
Gõ cửa hỏi chuyện là ma ma. Thang Tuyết Trân động ý niệm, nhưng nàng không nhúc nhích, trả lời:
"Sắp ngủ, có chuyện gì không ma ma?"
Ma ma ở ngoài cửa nói:
"Không có gì, ta rửa mấy trái cây mang đến cho cô nương ăn"
Thang Tuyết Trân nói:
"Không cần đâu ma mạ, ta sắp ngủ."
Người ngoài cửa trầm mặc một lát rồi nói:
"Được rồi, ta hiểu rồi cô nương."
Thang Tuyết Trân không trả lời nữa, nhưng nàng âm thầm hít một hơi, bình ổn tâm trạng căng thẳng. Nhưng lúc này, nàng nghe thấy một giọng nói:
"Ta nói ta chỉ muốn nghỉ ngơi và đi ké thuyền, không ngờ tổn thương ngươi, ngươi cần gì dùng tiếng lóng kêu người đến cứu? Lỡ như bọn họ xông tới rồi đánh nhau, ta không muốn tổn thương họ."
"Ta, ta không có."
Thang Tuyết Trân bị chọc thủng tâm tư, lòng căng thẳng, một chốc không biết nên nói sao. Bên kia, ma ma sốt ruột †ìm được đại chưởng quầy, nói:
"Có lẽ cô nương đã xảy ra chuyện."
"Ngươi nói cái gì?"
Đại chưởng quầy sắc mặt có chút âm u. Ma ma nói nhanh:
"Ta đưa trái cây cho cô nương, nàng nói là đi ngủ nhưng không mở cửa, cô nương luôn lễ phép, tuyệt đối sẽ không trả lời cách ván cửa. Cô nương mới trở lại, cần tháo trang điểm, không thể nào ngủ nhanh như vậy."
Mặt đại chưởng quầy càng đen, lập tức đứng lên nói:
"Ngươi đi kêu tỷ đệ Hoàng Do, Hoàng Nhân."
Ông ta đang nói đến hai vị đệ tử chân truyền của Huyền Thiên Tông được mời tới. Đại chưởng quầy biết, nếu như thật sự có quỷ quái lên thuyền, chậm trễ lâu sẽ ra vấn đề lớn, nếu Thang Tuyết Trân chết ở trên thuyền thì ông ta hay Thang gia đều có chuyện lớn. Đại chưởng quầy thò tay vào ống tay áo lấy ra sáu lá cờ nhỏ đỏ thẫm. Cờ nhỏ này tên là Lục Viêm Phần Thần Kỳ, là pháp bảo được đại chưởng quầy tế luyện để tương lai Hợp Bảo, xem như pháp bảo bản mệnh. Trong cờ có sáu loại lửa ông ta thu thập, có sức mạnh kiềm chế nóng cháy với quỷ quái âm tà. Sáu lá cờ nhỏ xoay tròn lơ lửng trên tay đại chưởng quầy, động theo ý niệm của ông ta hóa thành sáu luồng sáng đỏ chui vào phòng của Thang Tuyết Trân. Đại chưởng quầy không lại gần, nếu như trong phòng của Thang Tuyết Trân thật sự có thứ gì thì ông ta tới gần nhất định sẽ bị đối phương phát hiện, cho nên ông ta thi pháp từ xa. Hơn nữa đại chưởng quầy hiểu rõ cấm chế trên toàn bộ chiếc thuyền hơn ai hết, sáu ánh lửa xuyên qua các lớp thân tàu, giống như xuyên qua hắc ám hư không, xuyên qua ngọt xớt. Thang Tuyết Trân đang ngồi bỗng có sáu đốm lửa rơi xuống đỉnh đầu, lửa chui vào phòng liền treo ở sáu phương hướng, bao vây nàng vào giữa, phòng sáng rực. Đồng thời có một người bước ra từ hư không trên đầu Thang Tuyết Trân.
Người này vừa xuất hiện, lửa trên sáu lá cờ như có chủ nhân, lại cháy dữ dội."Cô nương!"
Đại chưởng quầy đang định hỏi chuyện nhưng không cần nữa, vì ông ta cảm giác khi lửa cuốn qua hư không trên giường thì bỗng tán đi. Đại chưởng quầy nheo mắt, lửa chiếu rọi mơ hồ nhìn thấy có một người nằm ở nơi đó. Thật sự có thứ gì lên thuyền. Đại chưởng quầy không muốn hỏi, nếu lên thuyền, còn vào phòng của cô nương thì phương thức tốt nhất là giết chết. Đại chưởng quầy chỉ tay, ánh lửa trên sáu lá cờ biến thành sáu luồng ánh sáng chiếu thẳng vào người trên giường. Tuy nhiên, ngay khi sáu tia sáng đỏ rực chuẩn bị rơi xuống người trên giường thì chúng bị một lực vô hình cuốn lấy, nhanh chóng tan biến. Đại chưởng quầy tái mặt, chợt nghe một tiếng thở dài. Người trên giường ngồi dậy, có thể nhìn rõ đối phương khi ngồi dậy thì hiện hình từ loại ẩn độn tự nhiên.