Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1015 - Chương 1015: Lên Thuyền (2)

Chương 1015: Lên thuyền (2) Chương 1015: Lên thuyền (2)Chương 1015: Lên thuyền (2)

Cửa hàng Minh Không do Thang Thế Tông sáng lập, ông ta là đệ tử chân truyền của Huyền Thiên Tông.

Thang gia tế luyện một món báu vật tên là Kim Thạch Thai Tương, là con trai của Thang Thế Tông ngẫu nhiên đào ra từ một hành tinh, khi đào ra là một thai nhi, con trai rất vui vẻ muốn luyện thành báu vật, luyện thành thân ngoại hóa thân.

Nhưng kết cục cuối cùng là con trai không thành công, cuối cùng chết.

Thế là trong gia tộc có người nói Kim Thạch Thai Tương là ma thai sát tướng, gia chủ thế hệ này đã kiểm tra kỹ, nói không phải, cho rằng Kim Thạch Thai Tương này là vật tiên thiên, nhưng hơi thiếu tiên thiên, cần được bù đắp thêm.

Gia chủ của Thang gia cảm thấy mình đã bổ sung đủ nên lại Hợp Tướng, sau đó chết. Ông ta chết sớm, con cháu trong nhà vẫn chưa lớn lên, chỉ có con gái cả Nhập Hư. Thang Tuyết Trân chợt nhìn thấy một người, người kia như rong chơi bơi trong nước, thoải mái quẫy đạp, hắn quấy một lần rồi bất động thật lâu, nhưng thân thể giữ tốc độ song song với thuyền. Trong lòng của nàng căng thẳng, phát hiện người kia khi quây người thì nhắm mắt. Nhớ lời ma ma nói, Thang Tuyết Trân nghĩ ngay đến trời sao quỷ quái, rất nhiều người chết ở trời sao sẽ không tan biến, ngược lại sẽ trở thành một ít quái vật kỳ dị, như cây bị chém ngã, cây chết nhưng khi rơi xuống đất có một số sẽ mọc ra thứ khác, thí dụ như một ít nấm cây. Tu sĩ chết thì một số chết hẳn, một số thành nguyên vật liệu, dựng dục ra thứ khác. Nàng luôn hy vọng một chuyến này có thể bình an, lúc đi mang theo hàng hóa, bình an tới nơi, lúc bán đồ tuy có khúc chiết, nhưng cũng xem như bình an, tiếp đó mang theo hàng trở lại, nhưng mới đi nửa đường đã gặp thứ chưa biết này khiến Thang Tuyết Trân thót tim. Nàng cẩn thận nhìn, muốn quan sát rõ, nhưng nàng biết có một số thứ không nhìn thì không sao, nếu nhìn chằm chằm tương đương với chọc vào nó."Đại tiểu thư, đừng nhìn, hết thảy xem như chưa từng phát sinh."

Bên cạnh không biết khi nào xuất hiện một ông già, đây là lão chưởng quầy của cửa hàng Minh Không, ông ta vốn không còn đi thuyền nữa, nhưng bởi vì là đại tiểu thư lần đầu tiên buôn bán, cho nên ông ta chủ động hộ tống. Ông già làm động tác tay, tốc độ thuyền chậm lại rồi ngừng, đèn treo trên cột buồm đều dập tắt. Đại chưởng quầy rất cẩn thận, gặp gỡ mấy thứ này sẽ không quấy nhiễu chúng nó, khiến chúng nó im ắng rời đi. Qua một hồi lâu, đèn một lần nữa sáng lên, thuyền tiếp tục xuất phát. Thang Tuyết Trân không nhìn thấy người bơi trong trời sao nữa. Đại chưởng quầy nói, ánh mắt vẫn tìm kiếm trong bóng tối:

"Cô nương hãy quay về khoang thuyền."

Thang Tuyết Trân gật đầu, nói:

"Mọi việc làm phiền đại chưởng quầy."

"Không phiền phức, cô nương chỉ cần trở lại nghỉ ngơi là được."

Đại chưởng quầy nói. Ông ta nhìn Thang Tuyết Trân lớn lên, ông ta đã ở trong Thang gia nửa đời người, trả giá tâm huyết lớn cho cửa hàng Minh Không, mắt thấy Thang gia sắp suy tàn, trong lòng khó tránh có mấy phần tiêu điều. Thang Tuyết Trân quay vào khoang thuyền, nàng có phòng riêng, bên trong có đầy đủ đồ dùng để sinh hoạt. Thang Tuyết Trân mở cửa, ngồi xuống trước bàn trang điểm, nàng cần tháo trang sức này kia trước khi lên giường ngủ. Thang Tuyết Trân đầu tiên là tháo trâm cài, khi nhìn khuyên tai trân châu tịch tà trong gương thì trái tim nàng thít chặt. Thang Tuyết Trân nhìn thấy trong gương có người một người đứng sau lưng mình từ bao giờ. Vì người đó đứng, Thang Tuyết Trân ngồi, trong gương không soi hết toàn thân nhưng xem y phục của đối phương thì biết nhất định là đã lang thang trong trời sao lâu rồi, bởi vì y phục cũ nát lên sợi xám trắng, càng giống như mục nát chạm vào sẽ nát bươm. Nhưng bàn tay lộ ra thì sáng bóng, đối phương nghiêng người như thể quan sát khoang thuyền này. Thang Tuyết Trân sợ hãi thâm nghĩ:

"Đại chưởng quầy cũng không phát hiện, nó đã lên thuyền, hai vị chân truyền của Huyền Thiên Tông đều không phát hiện sao?"

Thang Tuyết Trân nhìn qua gương thấy 'người' kia quay lại, lục lọi sách trên bàn, đó là cái bàn dài, có một quyển đạo luận về mặt tu hành, đối phương lật xem qua loa. Thang Tuyết Trân thấy đối phương dạo một vòng, sau đó đi tới bên giường của nàng, ngồi xuống rồi ngã ra nằm. Thang Tuyết Trân ngồi ở đó không dám động, nàng nhìn qua gương thấy đối phương nằm trên giường của mình, không cởi giày. Người nằm trên giường im lặng, Thang Tuyết Trân không cảm giác được bất cứ hơi thở, mặt nàng chảy mồ hồi lạnh, cả như thể bị cái gì đè không thể nhúc nhích, thậm chí cảm thấy nghẹt thở. Nàng nhắm mắt lại, mặc dù kinh nghiệm đấu pháp rất ít, hiếm khi gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, nhưng nàng vẫn là một tu sĩ Hư cảnh. Nàng thả ra pháp kình, dùng một loại ý vị hình tán thần không tán thi triển độn pháp trong Huyền Thiên Tông có tên là Như sương như khói. Môn độn pháp này không mạnh về tốc độ, ưu điểm là thoát khốn bỏ lệnh cấm, nếu như bị người giam cầm thì có thể dùng độn thuật này mà trốn thoát. †ruyendichvip.com
Bình Luận (0)
Comment