Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1018 - Chương 1018: Đánh Nhau (2)

Chương 1018: Đánh nhau (2) Chương 1018: Đánh nhau (2)Chương 1018: Đánh nhau (2)

Có thể làm tiểu thương trời sao thì sau lưng ai mà không có đại tông môn chống lưng, bọn họ dám tới cướp thì không thể nào sợ.

Đại chưởng quầy đương nhiên biết điều này, nhưng lúc này ông ta không thể nói rằng mấy điều đó vô dụng với đám Cướp.

Vì thế đại chưởng quầy cao giọng nói:

"Thủ lĩnh Lam Diện có đây không?"

Giọng của đại chưởng quầy vang vọng trong trời sao đen ngòm, khuếch tán như sóng nước.

Mé bên có một người cất cao giọng nói:

"Không cần nhiều lời, tương thuyền hàng có gì hãy để lại, mọi người có thể rời đi."

Đại chưởng quầy quay mặt về phía người đang nói:

"Thủ lĩnh, tại hạ là Thạch Hộc của cửa hàng Minh Không, không biết thủ lĩnh có thể kết giao bằng hữu? Về sau cửa hàng Minh Không chúng ta mỗi năm sẽ dâng lễ dày lên."

Người kia nói:

"Ha ha, trong trời sao, chỉ cần chúng ta muốn thì đều là của chúng ta, nếu cần gì chúng ta tự đi lấy, cần gì chờ các ngươi tới đưa, vậy chẳng phải là thành xin cơm à? Đại chưởng quầy đang nhục nhã chúng ta có thể tâm khít"

Lòng đại chưởng quầy trùng xuống, ông ta nhận ra mình có thể thật sự đã già, gặp nguy hiểm cũng bắt đầu hoảng sợ, nhớ năm xưa mới đi trời sao cũng là loại người gặp hiểm thì vui, không sợ hãi khó khăn. Có lẽ càng già, thấy nhiều nhân vật thiên tài lúc lên lúc xuống, nhiều người chết yểu giữa đường, kiến thức thiên địa mênh mông, vô luận từng là người hiển hách cỡ nào cũng lu mờ trong năm tháng. Cho nên khó tránh thương cảm, tu hành càng lâu tâm càng nhỏ."Chuẩn bị chiến đấu!"

Đại chưởng quầy không nói thêm nữa, chỉ nhỏ giọng nói với tỷ đệ Hoàng thị ở bên cạnh. Đại chưởng quầy nói với Thang Tuyết Trân đã đi ra:

"Cô nương, nếu chúng ta không đánh bại được thì cô nương hãy bỏ chạy, tuyệt đối không thể rơi vào tay của cướp vũ trụ."

Thang Tuyết Trân chỉ có thể gật đầu, trong lòng lo lắng, sợ hãi, cũng bất lực. Nàng cuối cùng cũng hiểu, phụ thân từng nói đi trong trời sao danh tiếng gì đó không quan trọng, gia thế và sư môn hiển hách đều vô ích, chỉ có tu vi cùng pháp thuật mới là gốc rễ. Giới nội và trời sao là hai thế giới. Trong lúc Thang Tuyết Trân suy nghĩ lung tung thì mắt trông thấy ánh sáng lóe lên. Ánh sáng giống như tín hiệu phát ra từ thủ lĩnh của Lam Diện Đạo Đoàn. Đó là ánh kiếm màu bạc. Kiếm thuật rất thịnh hành ở Thanh Hà giới vực, kiếm thuật dễ nhập môn, đơn giản, uy lực lớn, cho nên rất nhiều người đều sẽ lựa chọn một môn kiếm thuật để bù đắp khoảng trống pháp thuật của mình. Nhưng ít ai luyện kiếm thuật đến cấp độ sâu, thủ lĩnh của Lam Diện Đạo Đoàn là người đó. Chỉ thấy luông sáng kia phóng lên cao cắt hắc ám thành hai nửa rồi rơi xuống. Ánh kiếm bạc ở trong hư không ngưng kết thành một thanh kiếm dài trăm trượng, ánh kiếm hữu hình, như thép chém vào giữa thuyền của cửa hàng Minh Không. Đây là cự kiếm thuật, tu đến mức tận cùng nghe nói có thể một kiếm chém vỡ ngôi sao. Thành viên khác của băng cướp không hành động, bọn họ chờ thủ lĩnh của mình ra tay, thông thường thì sau khi thủ lĩnh ra tay bọn họ có thể phán đoán ra lực lượng chống cự của mục tiêu, sau đó thì bọn họ tự do săn bắn. Một chiêu này là hù địch, khiến kẻ địch hoảng loạn, sức mạnh chống cự sẽ giảm xuống, cũng có thể khiến bọn họ quan sát trên thuyền có những ai. Đại chưởng quầy võ chưởng vào cột chống ở sàn thuyền, chiếc thuyền nháy mắt dâng lên một đoàn sáng xanh. Lại thấy đại chưởng quầy vung tay lên, một quầng trăng mờ xuất hiện phóng lên cao nhưng không bay ra khỏi ánh sáng xanh bọc thân thuyền mà nhanh chóng giãn ra, hình thành thứ như cánh buồm, nhưng không treo trên cột buồm mà lơ lửng bên trên thuyền. Ánh kiếm kia cũng chém xuống vải bạc màu xám. Vải bạt trầm xuống một cái, để lại một vết kiếm sâu nhưng không rách. Đại chưởng quầy khế quát:

"Xông ral"

Các thành viên trên thuyền lên tiếng. Mỗi sáu người một tổ chạy tới chỗ bánh lái trên sàn thuyền, đặt tay lên trên. Pháp lực dâng lên. Thuyền dâng lên ánh sáng xanh, bay vút đi, nếu có ai đứng trên hành tinh nhìn sẽ thấy sao băng xẹt qua trời sao. Tuy nhiên, đại chưởng quầy không mấy lạc quan, bởi vì ông ta cảm giác được không ngừng có pháp thuật hoặc là pháp khí rơi vào 'vải bạt trên nóc thuyền. Vải bạt này có một cái tên: Dương Phong Bảo Phàm."Tiếp tục như vậy không được, Bảo Phàm sẽ bị công phá, chúng ta cần phản kích, nhưng hiện tại Bảo Phàm hoàn toàn phủ lên, chúng ta không cách nào phản kích."

Hoàng Do nói. Hoàng Do sốt ruột, biết loại ánh sáng này chỉ phòng ngự không tấn công thì sớm muộn gì cũng bị công phá. Bảo Phàm đương nhiên còn hình dạng khác, đại chưởng quầy biết chứ, nhưng ông ta cho rằng không thể ở yên tại chõ, đó là vòng mai phục của người ta, cướp vũ trụ bao vây bốn phía, không phải chiến trường tốt, nên mới vọt ra, trận hình của đối phương sẽ rối loạn lúc đuổi theo."Được rồi, các ngươi hãy chuẩn bị!"

Đại chưởng quầy vươn tay chỉ, vải bạt che kín cảnh tượng bên ngoài nhanh chóng rút lại hóa thành cờ dài màu xám cột vào cột buồm.
Bình Luận (0)
Comment