Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1020 - Chương 1020: Giao Dịch (2)

Chương 1020: Giao dịch (2) Chương 1020: Giao dịch (2)Chương 1020: Giao dịch (2)

Đây là nguyệt quang độn pháp.

Mớ bảo quang bắn về phía Hoàng Nhân đã đánh hụt, chúng chuyển sang bắn xích nhật trên trời. Lửa đỏ dâng lên rồi nổ tung, phương xa tụ lại ánh trăng, Hoàng Do hiện hình.

Hoàng Do đã cảm giác được bất lực, bọn họ chẳng qua là †u sĩ mới Nhập Hư chưa lâu, chỉ có một pháp bảo, pháp khí khác dùng ở đây cũng vô ích nên không lấy ra.

Hoàng Do trốn trước, vì chắc chắn rằng Xích Nhật Bảo Châu mà bị tổn lại, chờ kiếm chém tới nơi là hết trốn được.

"Cô nương đi maul"

Đại chưởng quầy nóng nảy, hóa thành đoàn lửa vụt qua thuyền, thường ném ra từng đợt ánh lửa, ánh lửa như đao chém vào những pháp thuật hoặc pháp bảo.

Đại chưởng quầy liên tục di chuyển, tạm thời chưa thua. Thang Tuyết Trân cảm thấy tuyệt vọng và nghe thấy ma ma thúc giục nàng rời đi. Lúc này, bên tai nàng nghe thấy tiếng thở dài, sau đó lại nghe thấy một giọng nói khác:

"Muốn có một giấc ngủ bình yên khó đến vậy sao?"

Nàng chợt nghĩ đến kẻ lập dị đang ngủ trên giường mình. Lúc này, nàng nghe thấy một tiếng hét giận dữ:

"Cút đi!"

Âm thanh cuộn lên như sấm sét, lấy thuyền làm trung tâm khuếch tán bốn phía, ánh sáng pháp thuật và pháp bảo đầy trời đều tối xuống. Có chút pháp thuật thậm chí lập tức tán đi, như gió thổi ánh nến. Lam Diện Đạo Đoàn lập tức ngừng tay, bọn họ rất nhạy bén với cảm giác nguy hiểm, khoảnh khắc đó cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Nhưng thủ lĩnh băng cướp không định lùi lại, khi chưa thấy mặt kẻ địch thì sau này hắn ta làm sao dẫn các thành viên đi cướp nữa. Nguyên nhân hắn ta có thể trở thành thủ lĩnh, đó là bởi vì đạo hạnh cao thâm, mọi người chịu theo hắn ta là vì lúc mấu chốt có hắn ta dẹp mọi chướng ngại, bảo vệ họ. Hắn ta không nói chuyện, lại vung Khai Thiên Kiếm, bay vút lên trời, chói mắt vô cùng, hóa thành thanh cự kiếm chém xuống thuyền. Lúc này pháp quang trên thuyền đã mờ nhạt, không thể ngăn đường kiếm này, hắn ta tin chắc mình có thể dùng một kiếm chém thuyền thành hai mảnh, để xem trong thuyền rốt cuộc còn cất giấu người nào. Tuy nhiên, ngay khi thanh kiếm được giơ lên cao hóa thành một thanh kiếm khổng lồ chuẩn bị chém xuống thì một luồng ánh sáng vàng từ trong thuyền bay ra, ánh sáng vàng đó không thể nói là rất chói lóa, nhưng vừa xuất hiện đã ngăn cách trời sao hắc ám này. Giống như tách hư không vốn tối đen ra âm dương. Ánh sáng vàng kia tiếp xúc với ánh sáng trắng từ cự kiếm, cự kiếm bị xẻ đôi, ánh kiếm nháy mắt tán đi. Ánh sáng vàng không chút dừng lại bay về phía thủ lĩnh Lam Diện Đạo Đoàn ở phương xa. Thủ lĩnh cảm giác khủng bố vô cùng, hắn ta dường như cảm thụ lực lượng của quy tắc, kiếm của mình bị trực tiếp chặt đứt, vệt sáng kia sắc bén đến khó tin. Hắn ta tốn nhiều công sức mới tế luyện ra kiếm đó, kiếm sắc bén cứng cỏi, lại bị ánh sáng vàng xẻ ngọt xớt. Sau đó hắn ta lại nhìn thấy vệt sáng đó lại tiến về phía mình. Hắn ta nhảy lên trời, đồng thời người khoác áo choàng, đây không phải là chiếc áo đơn giản mà là một chiếc giáp bay, khi khoác vào thì quanh thân sinh ra ánh sáng bạc lấp lánh.

Hắn ta rất tự tin vào độn thuật của mình, nhưng vẫn khoác lên pháp bảo phòng ngự này, đây là bảo hiểm kép, tay còn cầm thứ như tấm khiên, cũng là chí bảo pháp bảo. Nhưng trong khoảnh khắc ánh sáng vàng vụt tới trước mặt, hắn ta thầm giật mình, tấm khiên dâng lên ánh sáng màu vàng đất, nhưng vệt sáng vàng linh động đáng sợ, trực tiếp vòng qua rìa không được khiên bảo vệ. Ánh sáng bao la bao trùm mắt hắn ta, sau đó cổ phun máu. Những tên cướp khác thấy cảnh này, trong một chốc cư nhiên không có phản ứng lại. Từ lúc ánh sáng vàng bay ra khỏi thuyền đến lúc thủ lĩnh của chúng chết chỉ trong tích tắc. Ánh sáng vàng bay về, trong hư không chẳng có tiếng kiếm rung. Thang Tuyết Trân ở trên thuyền cũng sửng sốt, nàng biết kẻ lập dị này rất mạnh mẽ, nhưng nàng vẫn bị sốc khi nhìn thấy hắn dùng một kiếm giết thủ lĩnh của Lam Diện Đạo Đoàn. Bên Lam Diện Đạo Đoàn, có người cuốn lấy đầu và mình của thủ lĩnh nhanh chân chạy trốn, người khác cũng lập tức chạy tứ tán. Họ biết rất rõ trong thuyền có cao thủ như vậy, không ai có mặt có thể chặn được kiếm của đối phương. Thang Tuyết Trân cảm thấy ánh sáng vàng hẳn là ánh kiếm, trong lòng nàng nghĩ chỉ có ánh kiếm mới có thể sắc bén và nhanh như vậy. Nhưng nàng không nghe thấy tiếng kiếm rung, hơi khác với thường thức mà nàng biết. Thường thức của nàng là kiếm càng bén thì tiếng kiếm rít càng lớn. Ánh lửa tụ lại trên sàn thuyền, đại chưởng quầy đã quay trở lại thuyền, sau đó hai luồng sáng một đỏ một trắng rơi xuống, ánh sáng tản ra, là hai tỷ đệ Hoàng thị. Tuy bọn họ thoát ra ngoài vòng chiến nhưng không có lập tức chạy trốn, tự nhiên cũng trông thấy ánh sáng vàng giết địch. Trong một chốc, bốn người hai mặt nhìn nhau."Chúng ta đi cảm tạ ân cứu mạng đi!"

Đại chưởng quầy quyết định nói.
Bình Luận (0)
Comment