Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1038 - Chương 1039: Trả Nợ Bằng Trái Tim (2)

Chương 1039: Trả nợ bằng trái tim (2) Chương 1039: Trả nợ bằng trái tim (2)Chương 1039: Trả nợ bằng trái tim (2)

Hắn ta ra ngoài sắp xếp thức ăn, nói cho chưởng quầy nghe đối thoại của mình và Lâu Cận Thần. Chưởng quầy nhíu mày, sai người đi chú ý sương phòng, đừng để khách bỏ trốn.

Gặp gỡ loại chuyện này, nếu là Hư cảnh bình thường thì không sao, nếu gặp người mạnh mẽ trong Hư cảnh thì chỉ có thể dựa vào lâu chủ ra tay.

Bên kia, đã có bốn nữ nhân vào sương phòng của Lâu Cận Thần, bao gồm nữ tu sĩ mặt tròn.

Lâu Cận Thần rốt cuộc hiểu tại sao nữ tu sĩ mặt tròn mơ hồ để lộ ra cảm giác khát khao muốn làm một mối giao dịch.

Trừ nàng ra, ba người khác trông rất dữ tợn.

Lâu Cận Thần nhìn một cái đã phá ảo thuật trên người họ. Ba người khác lộ ra gương mặt vốn có, không còn là mặt xấu nữa, phải gọi là dị dạng. Lâu Cận Thần nhíu mày, nói:

"Như ba vị e rằng nhạc khúc gì cũng không thể khiến người tâm trạng sung sướng."

Ba người phụ nữ xấu xí lập tức quỳ xuống xin lỗi:

"Chân nhân, chúng ta đi ra ngoài ngay, xin hãy để Tiểu Đoàn tấu nhạc cho ngài."

Ba người quỳ lạy xong đứng lên, ôm dụng cụ nhạc từng bước rút ra ngoài. Kết quả này khiến Lâu Cận Thần có chút ngoài ý muốn, nữ tu mặt tròn tên Tiểu Đoàn muốn nói lại thôi.'Chờ một chút."

Lâu Cận Thần nhìn ba người. Ba người đứng yên tại chỗ. Cô gái cầm đầu nửa bên mặt phình to, ngực xệ như bà già, một con mắt và mũi miệng và một bên tai của phần mặt sưng rũ xuống bả vai. Chỉ có một con mắt ở vị trí cũ còn nguyên vẹn, quanh con mắt đó da dẻ trắng nõn, mặt mày thanh tú, có thể nhìn ra nàng từng là một mỹ nhân, nhưng trong mắt toát ra đau thương và thống khổ. Nữ nhân thứ hai thì mặt đầy u nhọt độc, thoảng mùi hôi. Nữ nhân thứ ba ngón tay là xúc tu màu đen, dường như nàng cũng không thể khống chế nó, bởi vì nàng dùng dây thừng cột xúc tu lại, nhưng phần xúc tu lộ ra thì vô thức vặn vẹo."Các ngươi có thể đàn tấu nhạc khúc?"

Lâu Cận Thần hỏi. Nữ tu sĩ mặt tròn tên Tiểu Đoàn lập tức nói:

"Có thể, bọn họ có thể."

Lâu Cận Thần nói:

"Vậy các ngươi hãy hợp tấu một bài cho ta nghe."

Lâu Cận Thần nói xong đi tới giường lùn, nằm xuống nói:

"Đàn bài tha hương gặp bạn cũ."

Tiểu Đoàn ngây ra một lúc, nói:

"Vâng thưa chân nhân."

Lâu Cận Thần nằm nghe. Lát sau tiếng nhạc vang lên, lọt vào tai là giai điệu đau thương. Lâu Cận Thần nhớ lúc khởi đầu, hắn muốn hồi ức vì cuộc gặp gỡ sau này, nhưng càng nghe càng buồn, tiếng nhạc như tiếng nức nở."Ngừng lại!"

Lâu Cận Thần ngồi dậy, hỏi:

"Chuyện gì thế? Tha hương gặp bạn cũ mà sao buồn quá vậy?

Một người nói:

"Thưa chân nhân, lỗi tại chúng ta, nghĩ đến gặp người cũ mà bộ dạng của chúng ta như vậy, khó tránh lòng buồn đau khó thể kiềm chế."

"A, vậy đàn một bài an hồn đi."

Lâu Cận Thần nói, hắn cảm thấy mấy người này cần nghe bài như vậy. Nữ tu mặt tròn Tiểu Đoàn nói:

"Vâng thưa chân nhân."

Mới nghe một lúc sau, Lâu Cận Thần lại một lân nữa ngồi dậy, nói:

"Dừng lại đi, sao vẫn buồn thế hả? Loại đau thương như vậy làm sao an hồn?"

Ba nữ tu lập tức quỳ xuống, nói:

"Chân nhân, đều là lỗi của chúng ta, chúng ta nghĩ linh hồn của mình đang bị xâm nhiễm, trong lòng dâng lên bi thương khó thể kiềm chế."

Lâu Cận Thần lại nhìn ba người, nhịn không được nói:

"Sợ rằng vô luận khiến các ngươi đàn bài gì thì cũng thành bi thương vô tận."

Lâu Cận Thần hỏi:

"Thôi không đàn nữa, các ngươi có gì muốn hỏi không? Mỗi người một câu, để xem ta có thể trả lời không."

Một trong ba nữ nhân dị dạng lập tức nói:

"Chân nhân, xin hỏi mặt của ta có biện pháp gì có thể khôi phục không?”

Lâu Cận Thần im lặng một lúc, nói:

"Không biết."

Nữ nhân kia xệ một nửa mặt, không thể thấy biểu cảm, chỉ có một con mắt nguyên vẹn lộ tia thất vọng. Một nữ nhân khác hỏi:

"Chân nhân có biết cách gì trừ bỏ độc trên người của ta không?”

Lâu Cận Thần lại một lần nữa im lặng một lúc, nói:

"Không biết."

Nữ nhân này lại lộ vẻ mặt thất vọng. Nữ nhân cuối cùng không cần hỏi Lâu Cận Thần đã đoán được, đối phương quả nhiên hỏi:

"Chân nhân, có biện pháp gì có thể khôi phục tay của ta không?”

"Không biết."

Lâu Cận Thần cấp tốc nói:

"Thôi, các ngươi đàn không có một bài hợp ý ta, ta cũng không trả lời được câu hỏi của các ngươi, xem như huề nhau."

Hắn nói xong, bốn nữ tử lại đứng lên, cùng yểu điệu cúi chào:

"Đa tạ chân nhân, hạ tu cáo lui."

Lâu Cận Thần nhìn bọn họ rời đi, có chút trầm mặc, hắn đang suy tư, là ai khiến các nàng đến gặp mình. Lâu Cận Thần không tin mình mới đến, vừa vào tửu lâu này đã có người kỳ lạ như vậy đến tìm chính mình nghe khúc. Lâu Cận Thần gọi thị giác đến hỏi:

"Bốn người họ là chuyện gì? Tại sao ta vừa đến thì Tiểu Đoàn đã hỏi ta có muốn nghe khúc?"

Thị giả đồng dạng im lặng một lúc, nói: "Chân nhân, tiểu tu không biết." "Ngươi cũng không biết?"

Lâu Cận Thần hỏi:

"Ông chủ của các ngươi là ai?" Chương 1040: Chủ nhân mới (1)

Thị giả hỏi:

"Tiểu tu chưa gặp ông chủ bao giờ, chân nhân có muốn tính tiên không?”

Lâu Cận Thần nói:

"A, tính tiền không được, ta xin ... thiếu!"

Thị giả nói:

"Chân nhân, chúng ta mở tửu lâu kinh doanh khách từ nam đến bắc, không cho thiếu."

"Được rồi, ngươi đi kêu ông chủ của các ngươi tới đi."

Lâu Cận Thần nói xong thị giả liền đi ra ngoài.

Chốc lát sau, một ông già đi vào.

Hai người nhìn nhau, Lâu Cận Thần hỏi:

"Ngươi là chủ tửu lâu này à?"

Ông già nói:

"Ta không phải, nhưng ông chủ chúng ta nói rằng nếu không có tiền thì cứ để lại một thứ của ngươi để trả."

"À, không biết để lại cái gì?"

Lâu Cận Thần ngồi ngay ngắn, biểu cảm cũng thận trọng hơn.”

"Trái tim của ngươi!"

Lão nhân nói. "Trái tim của ta?"

Lâu Cận Thần hỏi lại."Đúng, trái tim của ngươi."

Ông lão nói."Con người làm sao có thể sống mà không có trái tim? Nếu ta không còn trái tim của mình, chẳng phải ta sẽ chết sao?"

Lâu Cận Thần nói. "Ta mặc kệ ngươi có chết hay không, nhưng ngươi đã không có tiền thanh toán, chúng ta là người quyết định cuối cùng."

Lão nhân nói.'"Ngươi có chắc chắn đây là lời ông chủ ngươi nói không?"

Lâu Cận Thần lại hỏi."Đương nhiên."

Lão nhân nói.'Được rồi, nhưng vừa rồi người ta đàn dở quá, ta muốn họ đến đây chơi lại cho ta nghe."

Lâu Cận Thần nói. Ông lão nhìn chằm chằm vào Lâu Cận Thần, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn, muốn xem Lâu Cận Thần đang nghĩ gì, một lúc sau, ông ta nói:

"Được rồi, bổn lâu sẽ thỏa mãn mọi nhu cầu của khách trước khi tính tiền, nhưng đến lúc đó không phải một trái tim là đủ gán nợ."

Lâu Cận Thần nói:

"Ngũ tạng ở trong lồng ngực của ta, có thể lấy ra bất cứ lúc nào."

Trong lòng hắn đã bắt đầu suy ngẫm, phong cách ngũ tạng ngũ hành của tửu lâu này rất quen thuộc, nhưng mở miệng đòi hắn lấy tim gán nợ thì không phải cách làm việc của người trong suy nghĩ của hắn. Lâu Cận Thần ngồi đó, lại nhìn thấy bốn người. Nữ tu Tiểu Đoàn bình thường, ba người khác là nữ tu trông không giống người. Lúc này, Lâu Cận Thần không còn thoải mái như lúc đầu nữa. Ánh mắt hắn đầy cảnh giác."Chân nhân tìm chúng ta còn muốn nghe nhạc sao?" Tiểu Đoàn yếu ớt hỏi. Nói bậy bạ gì đó? Lâu Cận Thần không nói chuyện, chỉ là trầm mặc nhìn nàng, hai mắt đột nhiên trở nên thần bí sâu thẳm. Thậm chí hơi khủng bố. Tâm Nguyệt Quỷ Nhãn của Lâu Cận Thần đã từ từ trở lại nguyên trạng, không còn cần quan tưởng nguyệt tượng để giữ niệm khống chế quỷ nhãn, ở trước mặt hắn ít có thứ nào che mắt được. Lần này, hắn nghiêm túc nhìn nữ tu tên Tiểu Đoàn, rốt cuộc thấy rõ ngũ quan và thân thể của nàng thì ra là khâu lại. Năng lực khâu người áo tơi? Lâu Cận Thần lâm vào trầm tư. "Thân thể của các ngươi xảy ra chuyện gì thế?"

Lâu Cận Thần đột nhiên hỏi. "Thân thể?"

Nữ tu Tiểu Đoàn kinh ngạc hỏi:

"Thân thể của ai? Bọn họ sao? Chúng ta vốn là tu sĩ của Thiên Âm Phường, theo sư trưởng đi vào trời sao làm thư giãn thần ý cho lữ khách ở trời sao, nhưng rồi lại bị tập kích."

"Các sư trưởng đều chẳng biết đi đâu, trong thuyền chỉ có mấy người chúng ta, vừa lúc được một chân nhân đi ngang qua cứu, đưa chúng ta đến đây ở rồi rời khỏi."

Tiểu Đoàn nói. Lâu Cận Thần hỏi:

"Vậy ngươi đã gặp chủ của tửu lâu này chưa?"

Tiểu Đoàn trả lời:

"Gặp rồi."

Lâu Cận Thần lại hỏi:

"Trông như thế nào?”

Tiểu Đoàn đáp:

"Đó là một nữ tu xinh đẹp, sau khi thu chúng ta còn học đánh đàn từ chúng ta, nàng nói âm nhạc của chúng ta ngũ âm đối ứng ngũ hành ngũ tạng." Lâu Cận Thần hỏi:

"Còn chủ nhân hiện tại thì sao? Ngươi đã gặp chưa?"

"Ta có gặp một lần, ông chủ hiện tại rất đáng sợ."

Tiểu Đoàn yếu ớt nói. Lâu Cận Thần hỏi nữa:

"Vậy ngươi có biết tửu lâu này vì sao lại từ chủ cũ đổi thành chủ hiện giờ không?"

Tiểu Đoàn trầm ngâm, đột nhiên lắc đầu, có chút thống khổ nói:

"Chân nhân, ta không biết, xin ngài đừng hỏi nữa, nếu ngài hỏi lại ta cảm giác tim mình sẽ nhảy ra ngoài."

Lâu Cận Thần vẫn bất chấp hỏi:

"Tại sao ta mới vào nơi này các ngươi liền hỏi ta có nghe nhạc không? Lúc nãy nơi đó có nhiều người như vậy sao không thấy ngươi hỏi?"

"Ta...

"Trả lời ta đi."

Giọng nói của Lâu Cận Thần vang vọng trong lòng Tiểu Đoàn, đầu nàng giống như được thông đường bị tắc nghẽn. Trong đầu nàng chợt hiện lên một hình ảnh. Có một nữ nhân mặc váy năm màu nói:

"Ta giấu ít thứ trong tim của ngươi."

Ngực Tiểu Đoàn bị xẻ ra, nàng cúi đầu nhìn thấy trái tim đang đập, nhưng không biết nữ nhân váy ngũ sắc giấu cái gì.'Để ta xem nàng ấy đang giấu cái gì!"

Lâu Cận Thần đứng dậy, đi tới gần Tiểu Đoàn, nói:

"Đừng sợ, ta có tâm ấn chi pháp, thứ trong tim ngươi sẽ trực tiếp ấn vào tim ta."

Đôi mắt hắn như có xoáy nước, rồi hắn nghe thấy một giọng nói."Nhị ca của ngươi khiêu khích Hắc Dực Thần Giáo bị truy sát, dọc đường lại còn cứu mấy nhạc nữ của Thiên Âm Phường đặt ở chỗ của ta, nhưng người của Hắc Dực Giáo đã tìm theo dấu vết nhị ca của ngươi tìm đến chỗ ta. Nếu ngươi nghe được đoạn nói này tức là ta đã đi." Chương 1041: Chủ nhân mới (2)

Nghe đến đây thì không còn âm thanh, Lâu Cận Thần cẩn thận cảm giác, chỉ cảm giác đến bi thương vô tận trong lòng Tiểu Đoàn và cảnh đại chiến.

Đại chiến đó là hình ảnh một thuyền treo đèn rực rỡ bị †ấn công trong trời sao, một trận chiến lớn, nàng núp trong góc, thân thể bị dư ba của pháp thuật lan đến, lúc sắp chết thì có một người xuất hiện.

Người kia đúng là Trần Cẩn, hắn ta bận rộn trong thuyền, dùng sợi chỉ đen khâu lại thân thể của Tiểu Đoàn.

Thân thể của nàng đã không hoàn toàn là người, mà là khâu thân thể của mấy người lại.

Điểm này khiến Lâu Cận Thần rất kinh ngạc, không ngờ Trần Cẩn tu thành môn pháp thuật đổi đầu đổi mình.

Quả nhiên là Trần Cẩn. Vậy còn Khổng Nhuy, hoặc nên nói là Khổng Huyên đã đi đâu? Hắc Dực Thần Giáo là loại giáo phái nào? Lâu Cận Thần không biết. Tiểu Đoàn đã vô thanh rơi lệ, pháp thuật của Lâu Cận Thần khiến nàng nhớ lại chuyện ngày đó, một số cảnh còn là nàng không biết. Lâu Cận Thần không rõ tại sao nàng kia để lại lời nói như vậy trong lòng nữ nhân này."Nàng ấy cảm thấy ta nhất định sẽ đi tới Thanh Hà giới vực, sẽ đến tửu lâu này? Ta vào tửu lâu nhất định sẽ cảm thấy quen thuộc, cho nên nàng ấy để lại đoạn nói trong tim nữ nhân này nhắc nhở ta, như vậy, hiện tại chiếm cứ tòa tửu lâu này là người của Hắc Dực Thần Giáo? Nàng ấy đã đi từ lâu?"

Lâu Cận Thần lại nghĩ:

"Đã như vậy, tại sao không phá hủy nơi này? Như vậy ta sẽ không phán đoán sai tình huống."

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng có lẽ nàng ấy đã đi rất xa, và việc bỏ lại Ngũ Tạng tửu lâu này là chứng cứ nàng ấy từng đến đây. Nàng ấy không có bằng hữu, để lại tửu lâu đại khái để nhắn lại với Lâu Cận Thần, chứng minh nàng ấy từng đến đây'Ài, tu hành càng cứng cỏi, càng lâu thì bằng hữu càng ít, hôm nay biết hai bằng hữu đều từng xuất hiện ở đây, tuy đã đi rất xa nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy thoải mái!"

Lâu Cận Thần nói rồi đi ra ngoài:

"Các ngươi tìm chỗ trốn đi."

Lâu Cận Thần mở cửa, có người đang canh giữ, hắn nói:

"Mang ta đến gặp ông chủ của các ngươi."

Hai người kia đều không nói gì, một người đi trước dẫn đường, một người theo ở phía sau đưa Lâu Cận Thần đến đằng sau. Đằng sau có không gian khác, giống như sau này mới thêm vào. Đi vào trạch viện đằng sau, đập vào mắt là đôi cánh đen trên hai cánh cửa, khi Lâu Cận Thần thấy cảnh này tim giật thót, bởi vì trên mỗi cánh có một con mắt. Hai con mắt nằm ở phần khung xương cánh đen, mắt đỏ tươi mà đáng sợ. Lâu Cận Thần nhìn đôi mắt đỏ kia, rất muốn rời đi. Hiện tại Lâu Cận Thần luôn muốn tránh né tất cả con mắt mang sắc thái bí ẩn, hắn từng thấy một người ngồi trên ngai vua sau khi bị quỷ nhãn từ trong tới ngoài ký sinh thì rất cảnh giác với loại quỷ nhãn này. Nhưng hắn kiềm chế tâm niệm, vẫn là đi vào. Tiếp đó hắn đi tới một sảnh đãi khách, thấy một người đang vẽ. Khi hắn nhìn thấy người này thì cảm giác hư không nơi hắn ta đứng có đôi cánh đen đang ôm lấy hắn †a. Đó là một loại pháp vận, từ hư vô bắn ra ánh sáng thần tính, khiến Lâu Cận Thần chỉ nhìn đã sinh ra ý nghĩ muốn quỳ lạy.

"Nghe nói ngươi muốn gặp ta?"

Giọng nói của người đang vẽ không hề già mà khá trẻ, áo trắng, chắp tay sau lưng, một tay cầm bút viết vẽ. Lâu Cận Thần bước đến sau lưng hắn ta, thấy đang vẽ một người, lưng giương đôi cánh chim lớn, người đó là hắn ta. Đây là một kẻ vừa tự phụ lại tự kỷ. Lâu Cận Thần trong lòng có phán đoán như vậy. Lâu Cận Thần hỏi:

"Ngươi là ông chủ của Ngũ Tạng tửu lâu này?"

"Có thể nói như vậy."

Người vẽ tranh đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía Lâu Cận Thần, thân thể không quay lại, mà là đầu quay 180 độ. Hắn ta đột nhiên quay đầu lại, lạ lùng nhìn Lâu Cận Thần, ngón tay của Lâu Cận Thần nhích nhẹ ở mép tay áo, suýt móc ra kiếm."Đã lâu rồi ở chỗ ta không có người dám ăn không trả tiền."

Người này nói.'Không, ta không phải ăn không trả tiền."

Lâu Cận Thần nói."Ồ, vậy là ngươi đến trả tiền, nếu vậy cứ đến phía trước trả, nhưng ngươi gặp ta, ánh mắt của ngươi khiến ta khó chịu, ta muốn đôi mắt của ngươi trả tiền rượu."

Lâu Cận Thần cười nhẹ nói:

"Từ khi ta bắt đầu tu luyện đến nay, đã có rất nhiều người muốn có mắt của ta, nhưng mắt ta vẫn còn trong hốc mắt đây. Ngươi muốn có thì phải xếp hàng."

"Tốt lắm, lời nói của ngươi chọc giận ta. Không chỉ ánh mắt của ngươi khiến ta tức giận, mà toàn thân ngươi cũng khiến ta tức giận. Ta sẽ xé ngươi thành từng mảnh, nấu chín cho tất cả thực khách ở đây nếm thử." Lâu Cận Thần xoay người, ngón tay cong lên bên mép tay áo, một luồng sáng chui ra vòng quanh đầu ngón tay hình thành kiếm nhỏ, tay phải cầm kiếm, đưa lưng về phía người kia đi tới vài bước, kiếm nhỏ gọt móng tay trái.
Bình Luận (0)
Comment