Chương 1045: Hội Kiếm Lâu
Chương 1045: Hội Kiếm LâuChương 1045: Hội Kiếm Lâu
"Hội Kiếm Lâu!"
Lâu Cận Thần ngắm nghía mấy chữ này, ánh kiếm xẹt qua cây cột bên cạnh.
Hai hàng chữ xuất hiện.
"Kiếm hội dương thần linh đài tọa, nguyện vì nơi đây phân thanh trọc."
Nữ nhân váy tím ở tiệm đối diện nhìn hai hàng chữ trên cột trước cửa thì buột miệng nói:
"To gan quá, dám viết lời như thế ở Thanh Hà, không muốn sống nữa."
Lâu Cận Thần cũng không phải không nghe thấy, với thính lực của hắn cộng thêm nữ tu không che giấu thì tự nhiên nghe được.
Hắn chỉ là quay đầu nhìn thoáng qua, không nói chuyện, vào trong lâu ngồi.
Từ khi Ngũ Tạng tửu lâu sửa thành Hội Kiếm Lâu, hai câu trên cột cửa rất nhanh liền truyền khắp Mãng Ngọc Đái, trong Tàng Hoa Lâu nằm trên mảnh thiên thạch bên cạnh có người nổi giận:
"Người kia là ai mà láo lếu vậy? Không thèm để Thanh Hà giới vào mắt, có vị chân nhân nào cho người này một bài học không?”
"Thanh Hà không cho phép nhân vật như vậy càn rỡ mãi."
Có người phụ họa, nhưng không ai đi. Bên cạnh có nữ tử yểu điệu nói: "Gia, người này không biết lai lịch, rất dữ, ngài đừng đi."
"Yên tâm, ta sẽ không đi."
"Đúng rồi đấy gia, người tu hành chúng ta tu trường sinh, cần gì tranh khí phách."
Nữ nhân rót nước trà cho người kia, ánh mắt lại nhìn về hướng Hội Kiếm Lâu, từ chỗ này có thể thấy nó, tuy không phải ngay mặt nhưng thấy đại khái."Người này dám giết cả đàn chủ của Hắc Dực Thần Giáo, không cần chúng ta ra tay, Hắc Dực Thần Giáo sẽ không bỏ qua hắn, chỉ cần chờ xem."
Rất nhiều người đều là nghĩ như vậy, vô luận Lâu Cận Thần kiêu ngạo cỡ nào, người Hắc Dực Thần Giáo mà đến phỏng chừng hắn sẽ bỏ trốn. Người Hắc Dực Thần Giáo sẽ không quyết đấu công bằng với hắn, mà là đánh hội đồng. Nhưng rốt cuộc là có người không kiềm được."Nhạc Đại đi vào."
"Nhạc Đại xuất thân từ Trung Đỉnh Sơn Nhạc Vương Điện, căn cốt như pháp bảo, một thân võ học thuần mà cương, khí tường quanh người có thể khắc kiếm khí, hắn đi vào, vừa lúc thử sâu cạn của người này."
"Còn cần thử sao? Ngày hôm qua không phải đều nhìn thấy à? Hồ Thiên Dực bị hai kiếm giết."
"Hồ Thiên Dực đang chạy trốn, hơn nữa thần pháp của Hồ Thiên Dực cần ra tay trước, nếu hắn chuẩn bị rồi thi pháp thì liên miên không dứt, rất khó chơi."
""
Nhạc Đại là một đại hán vạm vỡ, nắm tay như bằng sắt, hắn ta đi vào trông như một con mãnh thú khổng lồ vào trong. Chân mày Nhạc Đại hiện rõ khí hung ác, hắn ta nhìn trong đại đường chỉ có bốn nữ nhân xấu xí. Từ khi Tiểu Đoàn bị đôi mắt của Lâu Cận Thần phá vỡ ảo giác trên người, thân thể chắp vá của nàng lộ ra trước mắt mọi người. Bốn nữ nhân xấu xí nhìn Nhạc Đại đi vào thì hoảng loạn liên tục lùi lại. Đại đường có gác lửng, người đến có thể thấy một người ngồi trên tầng hai. Người đó ngồi cạnh cái bàn ở lan can, trên bàn đặt một bình rượu, một cái ly. Còn có một cái đĩa, trong đĩa là những thanh kiếm giấy nhỏ, hai tay hắn đang kẹp kiếm giấy.'Ai viết chữ trên cột cửa đó?"
Giọng Nhạc Đại ồm ồm toát ra vẻ thuần chân lỗ mãng. Bốn nữ nhân lại liên tục lui về phía sau, bị khí thế đè ép không mở miệng được. Các nàng cảm thấy người này là mãnh thú trời sao, tùy thời há mồm nuốt mình vào."Là ta khác."
Lâu Cận Thần nói."Ngươi đi xóa đi những chữ đó, ta sẽ không đánh ngươi."
Nhạc Đại khàn giọng nói."Ngươi không thể đánh trúng ta, †a chỉ cho ngươi một cơ hội ra tay, ta cũng chỉ ra tay với ngươi một lần, nếu ta ra đường kiếm thứ hai thì tặng lâu này cho ngươi."
Lâu Cận Thần nói. "Thật sự?"
Nhạc Đại có chút vui sướng bất ngờ hỏi. Hắn ta không ngờ chỉ là nghe người khác nói chữ trên cột cửa thì tức giận mới vào đây bắt người xóa chữ, nhưng không ngờ đối phương cư nhiên nói chuyện như vậy. Lâu Cận Thần nói:
"Đương nhiên là thật, ta còn tặng luôn bốn nữ nhân này cho ngươi, nhưng ngươi phải trả tiền công cho họ."
Nhạc Đại nhìn bốn nữ nhân, lắc đầu liên tục:
“Ta không mướn bọn họ."
"Ngươi cũng không có cơ hội." Lâu Cận Thần nói:
"Ngươi ra tay đi!"
"Tốt!"
Hơi thở trên người Nhạc Đại đặc lại, trông như được điêu khắc từ sắt vàng, trở nên cứng rắn, hắn ta bước ra một bước, mặt đất nứt rạn lan ra ngoài. Khí cơ của nguyên tòa lâu dường như bị một cước đạp nát. Hắn ta một chút cũng không hề cồng kềnh, ngược lại có một loại cảm giác trong vụng về có tinh xảo, bước thứ hai đã đạp hư không. Khoảnh khắc đó Nhạc Đại giống như đạp lên khí cơ rối loạn, khí cơ thành bậc thang trợ giúp hắn ta. Nhạc Đại đã nhấc lên bước thứ ba, thẳng hướng về phía Lâu Cận Thần, trông như hắn ta sắp đá bay hoặc như liên tục cất bước đạp lên Lâu Cận Thần. Vào lúc này, Lâu Cận Thần mới gấp xong kiếm giấy, hắn quay đầu ném ra. Ánh kiếm phủ lên kiếm giấy, kiếm thế đơn giản mà huyền diệu xẹt qua hư không. Nhạc Đại nhìn thấy kiếm giấy vụt qua hư không thì thầm giật mình, cảm giác nguy hiểm khiến hai tay hắn ta giao nhau trước ngực bảo vệ mặt, hai cánh tay giống như tấm chắn.