Chương 1049: Gặp chư pháp trước lâu (2)
Chương 1049: Gặp chư pháp trước lâu (2)Chương 1049: Gặp chư pháp trước lâu (2)
Long Tác Ngâm bỗng ngã vào ngực của nữ nhân ngồi cạnh, toàn thân run lẩy bẩy, qua một lúc mới dịu bớt. Nữ nhân ôm hắn ta sợ hãi mặt trắng bệch rốt cuộc thở phào một hơi.
Nếu như Long Tác Ngâm chết ở chỗ này, nàng sợ người của Long Tương Tông sẽ giận chó đánh mèo chính mình.
"Long công tử, không sao chứ?"
Nữ tử yếu ớt hỏi.
"Kiếm rất sắc bén, thật sự là diệu không thể tả."
Long Tác Ngâm vẫn nhìn hư không, nhớ lại đường kiếm kia.
Bằng hữu ở bên cạnh khó tin hỏi:
"Thần kỳ đến thế ư?"
Long Tác Ngâm nói:
"Ngươi hãy tự mình cảm thụ, chữ khó mà tả hết, chỉ có tự mình cảm thụ mới có thể biết huyền diệu của nó."
Bằng hữu của hắn ta hơi sợ hãi nói:
"Thôi bỏ đi, ta không thử đâu."
"Ngươi không chịu học chân pháp, cố gắng tiến bộ thì sao có thể làm bằng hữu với Long Tác Ngâm này."
Long Tác Ngâm đứng lên, lớn tiếng nói:
"Đổi chỗ ngồi cho ta, hắn không xứng ngồi cùng bàn với ta.
Vị bằng hữu kia sắc mặt đỏ lên, nhưng không nói câu nào... . Tùy theo người khiêu chiến chỉ bị vết thương nhỏ, càng lúc càng đông người kéo đến khiêu chiến, từng ngày trôi qua. Chuyện trong Mãng Ngọc Đái dần đồn ra ngoài. Có một đám người tụ tập trong hư không ngoài Mãng Ngọc Đái, họ đều là người của Hắc Dực Thần Giáo. Kết cấu của Hắc Dực Thần Giáo là một giáo chủ, dưới là đám đàn chủ, đàn chủ như chư hầu một phương, lúc bình thường chỉ nghe giáo chủ, bị cử đến một khu vực chịu trách nhiệm, phát triển thế nào tùy vào đàn chủ. Nhưng giữa giáo chủ và đàn chủ còn có hộ pháp.
Hộ pháp không có quyền lực thực tế, hơn nữa thân phận thần bí, khi nào cần hộ pháp mới sẽ xuất hiện, hơn nữa hành động ẩn nấp. Đàn chủ Hồ Thiên Dực đã chết, đến một vị hộ pháp. Hộ pháp cũng không có che giấu khuôn mặt, nhưng mọi người đều mặc nhận đây là mặt giả, bởi vì gương mặt xanh đen giống cương thi. Trên lưng hộ pháp như cương thi này có đôi cánh thịt, cánh giương rộng có phong lôi quấn quanh. Người khác biết đối phương tu là cánh phong lôi, tu sâu hơn đàn chủ Hồ Thiên Dực, đã hiển hóa cánh thịt chân thực trên lưng, có thể càng trực tiếp mượn lực lượng của Hắc Dực. Có người báo cáo với hộ pháp cương thi:
"Đã nghe ngóng được lai lịch của người kia, tên là Lâu Cận Thần, là người Yên Lam, đến từ cùng một nơi với người năm xưa dựng tửu lâu, quan hệ gì thì không rõ."
Hộ pháp cương thi nói:
"Xem ra người này là tới báo thù."
"Hình như là thế."
Hộ pháp cương thi hỏi:
"Hắn một mình hay có ai giúp đỡ?" "Một mình hắn, không thấy người Yên Lam khác giúp đỡ, hắn ở trong lâu kia, dường như có ý muốn mài giữa kiếm thuật."
"Rất tốt, hắn mài giữa kiếm thuật thì chúng ta giả làm người khiêu chiến đến gần lâu, đến lúc đó cùng nhau ra tay, đánh hắn không kịp ứng đối."
Hộ pháp cương thi nói:
"Ta cần một trong số các ngươi ngay mặt hấp dẫn hắn chú ý, ai muốn đi?"
Một người lớn tiếng nói:
"Thuộc hạ nguyện đi!"
Hộ pháp cương thi hô lớn:
"Tốt, sau khi thành công ta sẽ tiến cử ngươi làm đàn chủ ở đây với giáo chủ."
"Đa tạ hộ pháp, thuộc hạ nhất định cố gắng hấp dẫn người này để hộ pháp có sung túc thời gian hành pháp."
Hộ pháp cương thi hỏi:
"Được rồi, ngươi tên là gì?"
Người kia đáp:
"Thuộc hạ tên Hồ Minh Dực."
Hộ pháp cương thi hỏi:
"Hồ Minh Dực? Ngươi có quan hệ gì với Hồ Thiên Dực?"
Hồ Minh Dực trả lời:
"Bẩm hộ pháp, Hồ Thiên Dực là biểu ca của thuộc hạ."
Hộ pháp cương thi nói: "Tốt, huynh đệ tình thâm, khá lắm, nhưng Lâu Cận Thần kiếm thuật tinh tuyệt, ngươi có thể giữ chân hắn không?”
Hồ Minh Dực suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nghe nói người Yên Lan không biết pháp bảo, ta đã luyện chế ra một loại pháp bảo tên là Thôn Thiên Hồ Lô, gọi một tiếng mà hắn đáp lại là sẽ bị thu vào trong đó, nếu hắn không ra được sẽ dâng cho Hắc Dực Đại Tôn, nếu hắn thoát khỏi hồ lô cũng phải mất nhiều thời gian, đến lúc đó hộ pháp tất nhiên đã bày pháp thuật xong xuôi."
"Tốt lắm, cứ vậy mà làm."
Trong mắt hộ pháp cương thi lóe tia sáng xanh. Sau khi bàn bạc thời gian đại khái, hộ pháp cương thi giương cánh bay vào hư không hắc ám, những người khác theo sau hắn †a. Hồ Minh Dực đi hướng Mãng Ngọc Đái. Hồ Minh Dực đến không gây chú ý với người khác, dù có người nhận ra hắn ta cũng bị đấu pháp trước Hội Kiếm Lâu hấp dẫn. Trên bầu trời và nóc tòa nhà đối diện Hội Kiếm Lâu đều đứng đầy người, không ngừng có người tiến lên phía trước đấu pháp, bởi vì Lâu Cận Thần không có giết người, chỉ là bị thương người ta, mọi người cảm thấy đây là cơ hội hiếm có thể hội kiếm thuật của Lâu Cận Thần nên chen chúc lên thử. Hồ Minh Dực hỏi một người đứng xem:
"Thế nào, có người tiếp được kiếm pháp của hắn rồi sao?"
Khán giả này cảm thán rằng:
"Không, không ai đỡ được một kiếm."
Hồ Minh Dực hỏi:
"Kiếm pháp của hắn thần kỳ đến vậy sao?" "Xác thực khiến người kinh thán, không ngờ trong Yên Lam Giới nho nhỏ mà ra nhân vật như vậy." Người kia trả lời. Chương 1050: Kiếm đáp lại (1)
Bên cạnh có người xen lời:
"Kiếm thuật như vậy e rằng không thua gì Ngân Hà Kiếm Phái."
Lại có người nói:
"Ta cảm thấy huyền diệu còn hơn kiếm pháp của Ngân Hà Kiếm Phái, chưa từng nghe Ngân Hà Kiếm Phái có kiếm pháp một kiếm phá pháp nhập tâm như này."
"Tinh túy kiếm pháp của Ngân Hà Kiếm Phái nằm ở kiếm đồ kiếm trận, nếu như để đệ tử Ngân Hà Kiếm Phái ném ra kiếm đồ thì Lâu Cận Thần chưa chắc có thể thoát được kiếm đồ."
"Tại sao mọi người không dùng pháp bảo đối phó với hắn?"
Hồ Minh Dực làm như hỏi chuyện lại giống như nhắc nhở.
"Sao phải dùng pháp bảo? Chúng ta và Lâu Cận Thần không có thù, nếu muốn cảm thụ kiếm pháp của hắn tự nhiên là dùng pháp thuật tốt nhất, hơn nữa người ta chỉ dùng kiếm khí bám vào kiếm giấy, không có ý muốn giết người."
Có người nói:
"Hội kiếm à, tất nhiên phải thể nghiệm kiếm pháp của hắn, dùng pháp bảo chỉ là chứng minh pháp bảo lợi hại."
Hồ Minh Dực mím môi, thầm nghĩ:
"Pháp bảo cũng là một phần của thực lực, lát nữa ta thu hắn vào hồ lô dâng cho Hắc Dực Đại Tôn, cho các ngươi biết sự lợi hại của ta." Hồ Minh Dực cảm thấy có lẽ căn bản không cần chính mình đi chính diện hấp dẫn. Người ở đây khiêu chiến không ngớt. Hắn ta lại nhìn thấy một người cưỡi con lộc xuất hiện từ phương xa, khi đến chỉ có một ánh sáng vàng nhạt, thấy rõ thì đã đến bên trên Hội Kiếm Lâu."Không ngờ Lộc Linh Công đến, hắn là tu sĩ Nhập Hư gần trăm năm, nghe nói sau khi Nhập Hư cảnh hắn kết duyên với linh lộc, từ đấy đi lên đường người lộc song tu, tu sĩ miễn cưỡng Nhập Hư khi thọ nguyên sắp hết không ngờ tăng lên vùn vụt."
"Nghe nói khi hắn đấu pháp không bao giờ rời lộc, thoạt nhìn tuổi già nhưng đấu pháp lại rất cứng rắn."
Hồ Minh Dực nghe hai người này nói chuyện, tiếp đó trông thấy Lộc Linh Công cưỡi lộc xông vào Hội Kiếm Lâu. Rõ ràng tốc độ của một người một lộc rất nhanh, nhanh giống như một luồng sáng, nhưng cho người thấy rõ bộ dạng của ông ta. Con lộc mạnh mẽ hùng tráng, toàn thân màu cam, có ấn văn hình hoa mai, đôi sừng hưu to, một ông già ngồi trên lưng nó, râu tóc bạc phơ, gương mặt trông già nhưng cảm giác cây già cứng rắn. Lộc Linh Công xông vào Thanh Hà giới, thấy Lâu Cận Thần ngồi ở tầng hai thì thò tay vào eo, một miếng trang sức nằm trong tay ông ta. Trang sức này là một dây đồng dài cỡ ngón tay, khi bị Lộc Linh Công tháo xuống liền biến thành roi đồng dài cỡ cánh tay. Roi có loại mềm và cứng, roi đồng của ông ta có tên: Đả Thần Tiên. Nghe nói Lộc Linh Công có một nguyện vọng, là hy vọng có thể trên đánh chư thần hư vọng, dưới đánh thần trong lòng người. Roi của Lộc Linh Công cương mãnh không gì sánh được, xuất hiện ở cửa Hội Kiếm Lâu, giơ Đả Thần Tiên chớp mắt đã đến bên trên chỗ ngồi của Lâu Cận Thần. Lộc Linh Công giống như một luồng sáng, nhanh đến khó tin. Quất roi ra hình thành quỹ tích huyền diệu. Lộc Vô Ky đặc biệt đến thỉnh giáo đạo hữu!"
Âm thanh này cư nhiên phát ra từ không trung, hiển nhiên Lộc Linh Công mở miệng lúc ở ngoài lâu, nhưng ông ta vào trước, người và âm thanh cùng tới nơi, có khí thế mạnh mẽ khiếp người. Nhưng Lâu Cận Thần lại giống như căn bản không nghe thấy, không bị quấy nhiễu, không dao động. Kiếm giấy trên bàn lại biến thành một ánh kiếm bắn lên, rạch ở trước mặt cắt hư không ra. Lâu Cận Thần không thèm né, mặc kệ Đả Thần Tiên mang khí thế hùng hồn quất xuống. Giống như sắp đồng quy vu tận. Từ khi Lộc Vô Ky đến Nhập Hư, được linh lộc thì sửa tên thành Vô Ky, pháp thuật càng lúc càng ngắn gọn, cuối cùng đều dung nhập vào roi này, ông †a không quan tâm pháp thuật khác, không dùng kỹ thuật gì chỉ vung roi thôi. Nhanh, mạnh, hung! Trước đến giờ đều là người khác né Đả Thần Tiên của ông ta, không ai dám cứng rắn đỡ. Lộc Vô Ky bằng vào sự hung hăng này thắng càng lúc càng nhiều, từ từ dưỡng ra khí thế hung mãnh, hơn nữa có tâm đắc, đưa độn pháp cùng pháp lực hình thành đại thế, đường hoàng đại khí, phá vỡ hết thảy. Trong khoảnh khắc này Lộc Vô Ky nhìn thấy ánh kiếm. Khi ánh kiếm xuất hiện, Lộc Vô Ky cảm giác thế của mình bị chém nát.
Đả Thần Tiên không còn sức lực, Lộc Vô Ky cảm thấy ánh kiếm càng nhanh, nhanh đến mức khó tin, nhanh đến nỗi ông ta nghĩ Đả Thần Tiên còn chưa quất trúng đối phương thì mình đã bị tách rời đầu và mình. Đầu óc Lộc Vô Ky xoay chuyển nhanh, Đả Thần Tiên đổi hướng nghênh đón ánh kiếm, nhưng ông ta phát hiện ánh kiếm dường như càng nhanh. Hơn nữa ánh kiếm giống như hư vô, không tồn tại, khi Đả Thần Tiên sắp quất vào ánh kiếm thì ánh kiếm xẹt qua mép roi. Khoảnh khắc đó Lộc Vô Ky biết mình tiêu đời. Cách đấu pháp của Lộc Vô Ky cực đoan, lúc mình chiếm tiên cơ ra †ay mà bị người đoạt đi tiên cơ thì đành phòng thủ, khi không kịp phòng ngự là ông ta thua te tua. Trước kia Lộc Vô Ky cũng gặp nguy hiểm tuyệt cảnh như vậy, lúc như thế này, con lộc bị đối thủ xem nhẹ có thể chở ông ta nhảy ra vùng nguy hiểm.