Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1057 - Chương 1061: U Vọng (1)

Chương 1061: U Vọng (1) Chương 1061: U Vọng (1)Chương 1061: U Vọng (1)

Hắn ta đương nhiên không muốn tự phế tu hành, cho nên chỉ có thể ở đây áp chế rung động trong lòng.

Ngay lúc này, hư không gần trước mặt Đặng Định bị rạch ra một cánh cửa, một bóng dáng nghiêng người bước ra.

"Đại sư huynh!"

Đặng Định nháy mắt đứng lên, kinh ngạc nhìn người tới.

Trong lòng Đặng Định tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Trời sau sâu thẳm là khung cảnh, nó tối đen như mực, phía xa có những tia sáng vụt qua, hoặc ngắm hành tỉnh ở gần siêu to.

Hoang vắng và trống trải vô biên này rất rung động, sẽ khiến người ta rơi vào đó.

Người vượt trời sao chẳng những cần có pháp thuật mạnh, còn phải có trái tim mạnh mẽ.

Đặng Định nhìn thấy Lâu Cận Thần xuất hiện lập tức đứng lên, tim đập kịch liệt, đã lâu không có cảm giác như vậy, giống như phạm sai lầm bị trưởng bối bắt lấy. Sau khi Đặng Định rời khỏi Hỏa Linh Quan cũng nổi uy danh, là nhân vật có máu mặt, đến Thanh Hà giới học pháp thuật Huyền Thiên Tông, lại dung hợp Ngự Ma Đạo của mình, khi sáng lập Thiên Ma Biến thì càng là như cá gặp nước, người Yên Lam trong Huyền Thiên Tông mơ hồ lấy hắn ta dẫn đầu. Sau khi ra trời sao, Đặng Định cảm giác như rồng về đại dương, từ nay trời cao mặc chim bay.

"Sao đại sư huynh đến đây?"

Đây là lời đầu tiên Đặng Định nói sau khi nhìn thấy Lâu Cận Thần."Ta không tìm tới ngươi, người khác sẽ tới."

Lâu Cận Thần nói. Đặng Định lập tức hiểu ra:

"Là ai? Người của Huyền Thiên Tông?"

Lâu Cận Thần không trả lời mà chỉ nhìn hắn ta, Đặng Định trước mặt có chút khác biệt với Đặng Định trong lòng hắn, nhưng cũng có phần giống nhau. Điểm khác biệt là hốc mắt của hắn ta dường như sâu hơn, trông hơi u ám,"ÀiI"

Lâu Cận Thần thở dài, nghĩ đến pháp thuật Thiên Ma Biến của hắn ta, nghĩ đến mình là tâm ma sâu trong lòng hắn ta, chậm rãi nói:

"Sát hại đồng môn, ở nơi nào đều là tội lớn, ta không có lý do ngăn cản Cơ Băng Nhạn mang người đến tìm ngươi, nhưng ta cũng không thể nào vì bọn họ đến giết ngươi."

Môi Đặng Định mấp máy nhưng không thốt thành tiếng."Ngươi đi đi, trời sao mênh mông, tùy tiện đi đâu cũng được, đừng quay lại Thanh Hà giới."

Lâu Cận Thần nói. Đặng Định lại cử động miệng, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một chữ "được'", sau đó lạy dài, đứng lên, nói:

"Đại sư huynh, sau này không gặp!"

Đặng Định bay lên trời, như làn khói nhẹ bay về phía trời xa, phương hướng đó rời xa Thanh Hà. Lâu Cận Thần không biết Đặng Định đi đâu, có lẽ bản thân Đặng Định cũng không biết. Lâu Cận Thần không đi, hắn đứng trên hành tinh tĩnh mịch này nhìn phương trời xa, xem vì sao, ngắm bóng tối vô biên. Hắn vừa cảm thán vừa chờ người. Cảm thán lúc mình mới tới thế giới này đã gặp Đặng Định và Thương Quy An trong Hỏa Linh Quan. Đặng Định trầm ổn nghiêm túc một ít, Thương Quy An thì là lắm miệng nhiều lời một ít. Hơn một †răm năm sau, cảnh ngộ của hai người khác biệt to lớn. Trên bầu trời phía sau Lâu Cận Thần đột nhiên xuất hiện ánh trăng, có người bước ra từ trong trăng. Một, hai, ba, bốn

người. Bốn người giống như đi ra từ trăng, một bước đáp xuống sau lưng Lâu Cận Thần. Bóng người hiện rõ dưới ánh trăng, người dẫn đầu ngoắc tay, trăng biến thành một luồng sáng bị thu vào tay. Người dẫn đầu là Cơ Băng Nhạn. Nàng nhìn thấy Lâu Cận Thần, nhất thời không nói chuyện. Người khác cũng biết Lâu Cận Thần, một đám đều sắc mặt nghiêm túc. Cuối cùng Cơ Băng Nhạn mở miệng hỏi:

"Ngươi trông thấy Đặng Định?"

"Ừ"

Lâu Cận Thần gật đầu."Hắn đi đâu?"

Cơ Băng Nhạn hỏi. 'Không biết."

Lâu Cận Thần nói. Cơ Băng Nhạn thở ra, không biết là vì giận hay gì, nàng nói:

"Nếu hắn đã rời đi, việc này tạm gác lại, nhưng đừng để †a gặp hắn lần nữa."

"Hắn hẳn là sẽ không quay về Thanh Hà."

Lâu Cận Thần nói. Cơ Băng Nhạn nói:

"Thế thì tốt, thật ra ta hy vọng mỗi người ra từ Yên Lam đều khỏe."

"Ngươi có ý tưởng hay, nhưng điều này không thực tế, không có khả năng mọi người đều tốt."

Lâu Cận Thần nói. Cơ Băng Nhạn trầm mặc một lát, hỏi:

"Tiếp theo ngươi dự định đi đâu? Chẳng lẽ chỉ chờ Kỷ chưởng giáo trở về à?" "Không bắt buộc chờ hắn trở về so kiếm, ta đi ra là vì du lịch trời sao, Thanh Hà tự nhiên là nơi đầu tiên ta nghĩ tới, mấy ngày nay ở Thanh Hà ta thu hoạch được nhiều, tùy thời đều có thể rời đi."

Cơ Băng Nhạn nói:

"Trời sao cô tịch, đạo hữu cần gì như vậy? Thanh Hà có người cùng quê của đạo hữu, có bằng hữu, hay là định cư ở đây luôn đi."

Lâu Cận Thần nói:

"Ở lại cũng được, nhưng ta nghe nói có một mảnh tinh vực tên là Bộc Bố Tỉnh Vực, đó là nơi tổ sư Ngân Hà Kiếm Phái ngộ kiếm, nơi đó phong cảnh đẹp, ta muốn đi xem."

Cơ Băng Nhạn nói:

"Bộc Bố Tinh Vực rất xa xôi, chỉ vì ngắm cảnh mà đi về mất hơn mười năm đấy!"

"Đi vì ngắm cảnh, chỉ là mười mấy năm."

Lâu Cận Thần nói:

"Nhưng không đi ngay bây giờ, chờ thêm chút nữa đi, ta muốn biết cách ra vào U Vọng, không biết đạo hữu có thể dạy ta không?”
Bình Luận (0)
Comment