Chương 1068: Gió độc thét gào (3)
Chương 1068: Gió độc thét gào (3)Chương 1068: Gió độc thét gào (3)
Hắn ta đã từng nghe nói về kiếm pháp của Lâu Cận Thần và biết rằng kiếm pháp của hắn rất sắc bén và tuyệt vời, bản thân tuyệt đối không thể xem thường.
Hơn nữa, hắn ta cũng biết rằng, một tu sĩ chuyên về kiếm thuật, tung hoành tinh không, kiếm quang qua lại không ngớt, muốn tấn công bọn họ, tuyệt đối không dễ dàng như vậy, vì thế hắn lựa chọn nơi này. Đối với người ngự kiếm, môi trường nơi đây có sự hạn chế và ràng buộc không nhỏ.
Hơn nữa, luồng gió độc vô hình được hình thành ở đây lại có thể khiến uy lực phong pháp của hắn ta tăng nhanh.
Trong lòng hắn ta, Lâu Cận Thần là kẻ kiêu ngạo, khinh địch, vì vậy lần này Lâu Cận Thần thua chắc rồi. Mà người thua trong tinh không thì sẽ không thể sống sót. Cho dù hắn từng có bao nhiêu chiến tích truyền kỳ, cho dù hắn có quá khứ huy hoàng đến đâu, cho dù hắn có thiên chất vượt trội thế nào, chỉ cần chết rồi thì sẽ chẳng còn gì cả, sẽ chỉ là đề tài nói chuyện của người khác khi thưởng trà sau bữa cơm, sẽ chỉ là một cái tên dưới ngòi bút của người viết truyện ký mà thôi. Kiêu ngạo, tự đại, khinh địch, các nhân tố thất bại đều đã có hết rồi. Phong Liệt biết những chiến tích trước đây của Lâu Cận Thần này, mà hắn ta có thể khẳng định Lâu Cận Thần không biết thành tích chiến đấu của mình."Keng!"
Đột nhiên, trong kinh không vang lên một tiếng kiếm gầm. Tiếng kiếm gầm này từ phía đối diện truyền đến, đến bên này rồi lại vẫn ngưng đọng không tan, giống như tiếng gảy dây đàn bên tai.
"Tới rồi." "Đây là tiếng kiếm bật."
Có người nói bên tai Phong Liệt. Phong Liệt đứng dậy từ trên một tảng đá lớn nơi hắn ta ngồi xếp bằng, đúng lúc đó, trong tai nghe thấy một giọng nói:
"Lâu Cận Thần Yên Lam đặc biệt tới đây để quyết chiến, Phong Liệt có ở đây không?"
Phong Liệt lập tức lớn tiếng nói:
"Phong Liệt ở đây."
"Được, không cần nói nhiều, đấu tới chết mới thôi!"
Giọng nói ở phía đối diện vang lên.'Đây cũng chính là ý của Phong Liệt."
Nói xong, Phong Liệt liền đi tìm giọng nói kia, hắn ta cảm nhận được rõ ràng mình đã tiến vào một vòng xoáy hỗn loạn, giống như một vũng lầy. Thân thể hắn ta hóa thành một làn gió, bay lơ lửng về phía trước trong vòng xoáy vô hình này, hắn ta không đi theo đường thẳng mà tiến vào thuận theo sức mạnh của dòng di chuyển của vòng xoáy bên trong, nhưng tốc độ nhanh dị thường song lại lơ lửng vô định. "Phong Liệt."
Nơi xa xăm phía trước truyền đến tiếng hô hoán."Lâu Cận Thần."
Phong Liệt cũng hét lớn lên, hắn ta biết đối phương đang xác định vị trí của mình. Trong vùng hành lang Hoàn Oa này là một mảng tối đen như mực, mắt khó thể nhìn xa nên cần phải liên tục xác định vị trí của nhau. Hai bên không ai tỏ ra yếu đuối, cũng không trực tiếp trả lời, đều chỉ hô gọi tên của đối phương, không ngừng tiến lại gần. Hắn ta thể nghiệm được sức mạnh vặn vẹo của vòng xoáy này càng lúc càng nặng, lực kéo xé được hình thành do hai giới vực kề sát nhau, càng vào giữa càng nguy hiểm đáng sợ.
Hắn ta vui mừng vì thứ mình tu là phong pháp, gió thì vô hình, đến cảnh giới hiện tại của hắn ta, tất cả những cơn gió mà hắn ta biến ra đều hoá thành từng sợi nhỏ, cho dù gió có mảnh nhỏ thế nào đi nữa cũng không thể khiến hắn ta bị thương. Mà hắn ta thì lại muốn biết, ở nơi như vậy, kiếm thuật của Lâu Cận Thần còn có thể tung hoành, kiếm còn sắc bén được như trước nữa không. Ở hai bên của hành lang Hoàn Oa này có người của hai giới Hoàn Long và Thanh Hà, bọn họ đều đang dựa vào năng lực của mình, muốn nhìn rõ trận quyết chiến này. Thậm chí có người còn ở trên cao hoá ra một vầng trăng sáng, chiếu vào trong hành lang, song vòng xoáy trong hành lang giống như có thể chặn được mọi loại pháp, căn bản không chiếu xuyên vào trong được.
"Lâu Cận Thần."
Phong Liệt không ngừng gọi tên của đối phương.
"Ta đây."
Phong Liệt đột nhiên nghe thấy câu trả lời này, hơn nữa trong cảm tri của hắn ta, trong bóng tối phía xa xuất hiện một câu đáp lại, phong chú của hắn ta được động dụng theo tâm. Lúc hắn ta cảm nhận được đối phương, không cần nhìn thấy đã lập tức thi triển pháp rồi. Hắn ta tin rằng Lâu Cận Thần cũng có thể xuất kiếm sau câu đáp lại của mình, vì vậy hắn ta luôn thắt chặt tâm niệm, không trả lời lại, đây chính là không để cho đối phương có được cơ hội xuất kiếm trước. Tuy nhiên, hắn ta không ngờ rằng vậy mà đối phương lại cho mình cơ hội này. Hắn ta lập tức cảm nhận được phong chú của mình đã phát huy tác dụng, chỉ cần cơ thể đối phương sinh ra gió, hắn ta sẽ có thể cảm nhận được. Lúc này, mặc dù hắn ta không nhìn thấy Lâu Cận Thần nhưng trong lòng hắn †a, Lâu Cận Thần lại giống như ngọn đuốc trong bóng tối, vô cùng rõ nét.
Trong lòng hắn ta sản sinh ra chút kích động, bởi vì chiến cục có lợi cho hắn ta, hắn ta có thể khẳng định mình không bị bại lộ dưới cảm tri của đối phương. Hắn ta đã châm lửa, chỉ cần liên tục cho củi vào là được. Không ngừng khuấy động gió trong cơ thể của đối phương, làm nó hưng thịnh, cuối cùng đối phương sẽ biến thành tro bụi trong gió.