Chương 1069: Trận (1)
Chương 1069: Trận (1)Chương 1069: Trận (1)
Mà bản thân hắn ta chỉ cần duy trì việc ẩn thân là đã đứng ở nơi bất bại rồi.
Chỉ là sau khi hắn ta hưng phấn trong lòng, lại có một tia bất an, bởi vì hắn ta cảm thấy người dày dặn kinh nghiệm chinh chiến và từng trải qua hơn trăm ngàn trận như Lâu Tấn Thần không nên phạm sai lầm như vậy.
Trong cảm tri của hắn ta, đối phương căn bản không di chuyển, giống như một tảng đá, ý niệm 'phong chứ' trong lòng hắn ta kích động song gió trong người đối phương lại không hân hoan theo đó, nó vẫn chỉ là một luồng mờ nhạt. Có điều cũng không phải hoàn toàn không ảnh hưởng, nó cũng vẫn lay động, tựa như chuyển động rồi nhưng lại không hề tăng lên.
Hắn ta bắt đầu niệm phong chỉ chú ngữ, lại cổ động gió độc vô hình xung quanh đây, mong muốn khiến những làn gió này kết nối với gió trong cơ thể Lâu Cận Thần. Nếu như vậy, gió ở phía trong ngoài cơ thể của Lâu Cận Thần sẽ liên kết thành một vùng, hắn ta tin đến lúc đó tên Lâu Cận Thần kia nhất định sẽ không áp chế nổi. Chỉ là, sau một phen nỗ lực của hắn ta, ý gió xung quanh đã tạo nên gió mạnh, thế nhưng ý gió trong cơ thể Lâu Cận Thần vẫn giống như ngọn đuốc, một ngọn nho nhỏ, dao động đung đưa, không tắt cũng không bùng lên. Hắn ta lập tức thay đổi cách thức, trong tay có thêm một chiếc quạt màu đen. Chiếc quạt màu đen này là một chiếc lá được hái về từ trong một phong giới nhỏ, được hắn ta dùng mật pháp tế luyện thành pháp bảo quan trọng nhất của hắn ta, có tên gọi là Ác Phong Phiến. Dưới một quạt, trong người sinh gió độc. Dưới hai quạt, cát bay đá bật. Dưới ba quạt, núi sông rung chuyển. Dưới bốn quạt, mọi thứ đều biến thành tro bụi. Vào thời khắc Ác Phong Phiến màu đen trong tay hắn ta được lấy ra, gió xung quanh đều như thể tìm được quân vương của nó, bắt đầu hân hoan, phát ra âm thanh gào thét. Hắn ta không có chút dây dưa do dự nào, trực tiếp quạt Ác Phong Phiến trong tay, dưới một quạt, hắn ta lập tức cảm nhận được ý gió trong cơ thể đối phương mạnh lên.
Trong lòng hắn ta vui mừng. Tuy nhiên rất nhanh, gió kia lại giống như con sóng cả cuốn lên rồi lại hạ xuống nhanh chóng một cách khó hiểu. Thế là, hắn ta phất quạt lần thứ hai. Cùng với việc chiếc quạt phất ra, gió xung quanh hắn ta đều cuộn về phía Lâu Cận Thần. Gió này giống như cuồng phong nơi biển sâu, cuộn lên đừng đợt sóng lớn. Nó cuộn về phía Lâu Cận Thần giống như một con rồng hung ác đang gầm thét. Cũng vào lúc này, Lâu Cận Thần cuối cùng cũng di chuyển. Đồng thời, có giọng nói vang lên:
"Gió này quả thực rất độc, bắt nguồn từ trong nội tạng, thế nhưng lại không có tác dụng với ta, trong lòng ta dựng lên một kiếm, chém đứt mọi tạp niệm, ngươi cũng nhận lấy của ta một kiếm."
Giọng nói vừa dứt, một đường kiếm quang rực rỡ bay lên bầu trời, cắt xuyên bóng tối và những đợt sóng cuộn gió gầm của con ác long gào thét kia. Kiếm quang vừa nổi lên thì đã là lúc mạnh mẽ nhất. Bất động như núi, tâm niệm ngưng tụ, trấn áp mọi dao động của tâm trạng. Hắn ngồi thiền định sau tửu lâu chín năm, chính là đối đầu với sự sợ hãi trong lòng mình chín năm trời. Nỗi sợ hãi đó đã ăn sâu vào lòng hắn, như thể nó đã bén rễ, nhưng dù là vậy hắn vẫn trấn áp được nó rồi. Tuy vẫn chưa diệt trừ được nhưng đã có thể khiến cho tâm niệm không dao động, mà luồng gió nội sinh này vẫn còn không bằng nỗi sợ hãi cắm rễ trong nội tâm hắn kia.
Cho đến khi đối phương phất quạt để thúc đẩy luồng gió độc, hắn mới xuất kiếm, bởi vì đối phương luôn ẩn thân rất kỹ trong một vùng gió này rồi phân hoá ra rất nhiều, dường như ở khắp mọi nơi. Tuy rằng hắn cũng có thể thuận theo loại cảm ứng kia để xuất kiếm, nhưng hắn biết rõ rằng xuất kiếm trong tình huống này sẽ không thể giết chết đối thủ mà ngược lại sẽ khiến đối thủ cảnh giác với mình, vì vậy hắn đành nhãn nại không xuất kiếm. Người giỏi ẩn nấp, kiên nhẫn bất động, như thể đang trốn ở sâu trong vực thẳm lớn. Nhưng cho đến lúc này, khi cơn cuồng phong kia lao về phía hắn, hắn lại càng cảm nhận được rõ vị trí của đối phương hơn, thế là hắn di chuyển rồi. Vào thời khắc di chuyển, giống như sấm sét dịch chuyển trong chín tầng mây, kiếm quang vừa khởi liền là lúc mạnh mẽ nhất, xé rách sóng gió, như chia cắt thiên địa. Ánh sáng rực rỡ xuyên qua bóng tối, rơi vào trong mắt Phong Liệt, trong lòng hắn ta sinh ra một tia kinh ngạc, thân hóa thành cơn gió, phân tán thành nghìn vạn luồng toả đi khắp nơi. Đây cũng là lý do vì sao hắn ta dám thách chiến với Lâu Cận Thần, hắn ta tin rằng dưới lưỡi kiếm của Lâu Cận Thần mình sẽ không xảy ra chuyện gì. Trong lòng hắn ta, kiếm của đối phương dù có sắc bén nhưng làm sao có thể chém đứt gió, cho dù có bị chém đứt cũng chỉ là một luồng gió trở thành hai luồng gió mà thôi, vậy thì có trở ngại gì chứ, vì thế hắn ta không hề sợ hãi.