Chương 1075: Ba mươi năm trong kiếm đồ (4)
Chương 1075: Ba mươi năm trong kiếm đồ (4)Chương 1075: Ba mươi năm trong kiếm đồ (4)
Vốn dĩ muốn vào Diễn Kiếm Đường cần phải dùng công trạng môn phái để đổi lấy tư cách vào, hơn nữa cũng có hạn chế số người, thế nhưng hiện tại số người đăng ký nhất thời quá nhiều, Kỷ Thanh Phong bèn xua tay, để mọi người đều được vào, tập trung quan sát.
Trong mắt các đệ tử, Ngân Hà Kiếm Đồ đương nhiên không phải là một bức tranh ở trạng thái tĩnh mà là dòng sông kiếm ở trạng thái động.
Khi bọn họ nhìn chằm chằm vào, thứ bọn họ nhìn thấy không phải là một bức tranh, mà là một dòng sông, một dòng sông kiếm do kiếm khí và kiếm ý ngưng tụ thành.
Bọn họ lại là những người đứng trên bờ sông và nhìn thấy một người đàn ông ra sức khua kiếm, tranh đấu kịch liệt với làn sóng kiếm. Một đệ tử trong số đó từng nhìn thấy Lâu Cận Thần, nhìn thấy cảnh này liền nói:
"Trưởng môn, tên Lâu Cận Thần này có thể chống đỡ được bao lâu?"
"Các ngươi không cần quan tâm đến việc hắn có thể chống đỡ được bao lâu, chú ý quan sát kiếm thế của hắn, kiếm thế của người này cực kỳ đơn giản, tương phản với đường kiếm của kiếm phái chúng ta, vừa hay quan sát học hỏi nhiều một chút, sẽ có lợi cho bản thân."
Kỷ Thanh Phong ở bên cạnh xem. Lần này, hắn ta nhìn thấy Lâu Cận Thần luyện kiếm, vậy mà lại có một loại cảm giác kinh diễm. Vốn dĩ, ấn tượng của hắn ta đối với Lâu Cận Thần chỉ là một hậu bối có kiếm thuật rất độc đáo mà thôi, mà hiện tại lại là một tu sĩ kiếm đạo khiến hắn ta cảm thấy kinh diễm, gọi hắn là kiếm tiên quả thực là không quá lời. Theo hắn ta thấy, trong kiếm phái của mình, nếu chỉ đơn thuần đấu kiếm, ngoại trừ mình và một vài trưởng lão có thể phân cao thấp với hắn, những người khác không ai có thể đấu kiếm được với hắn. Có điều, Ngân Hà Kiếm Phái từ trước đến nay đều không phải là kiếm thuật đơn thuần mà là kiếm hợp với kiếm đồ hình thành nên kiếm trận, nó thuộc về con đường kiếm hóa phức tạp. Kiếm thuật ở Ngân Hà Kiếm Phái đương nhiên quan trọng, nhưng việc lý giải kiếm đồ và kiếm trận cũng quan trọng không kém."Kiếm của tên Lâu Cận Thần này thật là sắc bén!"
Một đệ tử của Ngân Hà Kiếm Phái cảm thán."Đúng vậy, ta xem kiếm thế của hắn liền có một loại cảm giác toàn thân ớn lạnh."
Lại có người phụ họa."Cho dù là vậy, hắn vẫn bị mắc kẹt ở trong đó."
Tiêu Phi Quang cũng đang ở trong đám người quan sát, trong lòng hắn ta có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhìn thấy Lâu Cận Thần không ngừng vung kiếm ở trong dòng sông kiếm, hắn ta biết mình đã hoàn toàn không phải là đối thủ nữa rồi, nếu đấu kiếm, một kiếm cũng khó chống đỡ. Theo hắn ta thấy, chỉ cần kiếm thuật yếu hơn Lâu Cận Thần thì tất cả đều chỉ là vấn đề một kiếm. Có điều, điều này cũng khiến hắn ta càng kiên định hơn với ý tưởng phải tế luyện tốt kiếm đồ của mình, bởi vì hắn ta biết nếu mình chỉ đi theo mỗi kiếm đạo thì đã không đi được nữa rồi."Hôm nay mọi người đã nhìn qua rồi, trở về hãy suy ngẫm cho kỹ, đừng vì người này bị mắc kẹt trong kiếm đồ bèn nảy sinh sự khinh thường trong lòng, cũng đừng thấy kiếm thuật này cao thâm mà lòng sinh sợ hãi." Kỷ Thanh Phong nói."Trên con đường tu hành, không chỉ phải rút ra bài học, học hỏi từ người khác mà còn phải kiên định với con đường của mình."
Thế là, Ngân Hà Kiếm Đồ này được treo ở đây để cho các đệ tử hậu bối của Ngân Hà Kiếm Phái có thể liên tục quan sát.
Nghe nói, Cơ Băng Nhạn của Huyền Thiên tông từng dẫn theo người chiêm tỉnh đích thân tới cửa, hy vọng Kỷ Thanh Phong có thể thả Lâu Cận Thần ra, nhưng lại bị Kỷ Thanh Phong tuyệt nhiên từ chối. Mà người chiêm tinh từng giúp phá trận cũng căn bản không được nể mặt, Kỷ Thanh Phong nói người chiêm tinh thân là một thành viên của Thanh Hà, là đệ tử của Huyền Thiên tông, ra sức giúp đỡ vốn là chuyện thuộc về bổn phận. Cuối cùng, hai người không còn cách nào khác đành phải rời đi, thậm chí ngay cả ý kiến muốn xem kiếm đồ một chút mà Cơ Băng Nhạn đưa ra cũng bị từ chối. Nháy mắt đã ba mươi năm trôi qua rồi. Đệ tử mới của Ngân Hà Kiếm Phái đã trưởng thành rồi, lớp đệ tử cũ đều đã ra ngoài ngao du, mà người không thể ra ngoài tinh không cũng đều trở về nhà, sinh con đẻ cái. Bỗng một hôm, có đệ tử nói:
"Người trong dòng sông này hình như đã liếc nhìn ta một cái"."Nhìn ngươi một cái, là ảo giác của ngươi rồi."
"Ảo giác sao? Ta cũng không biết nhưng ta cảm thấy hình như là đã nhìn ta một cái, ánh mắt hắn giống như kiếm muốn đâm xuyên tâm thức và ý thức của ta, thật là đáng sợ."
"Thật sao? Ta cũng xem xem."
"Á, hắn cũng nhìn ta rồi."
"Ơ, tại sao người này không khua kiếm nữa, không phải nói rằng hắn luôn khua kiếm sao?" "Đúng vậy, sao hắn không khua kiếm nữa, hắn không khua kiếm, sao ta có thể quan sát kiếm thế của hắn, sao có thể học tập kiếm pháp của hắn."
"Từ lúc nào hắn ngồi khoanh chân bất động vậy."
"Không biết, hay là nói với sư tôn?”