Chương 1076: Đấu kiếm tỉnh không (1)
Chương 1076: Đấu kiếm tỉnh không (1) Chương 1076: Đấu kiếm tỉnh không (1)
"Đợi chúng ta ra ngoài rồi nói, ngươi nhìn trên người hắn, một thân kiếm quang, những sóng kiếm kia đánh vào người hắn liền lập tức chia tách ra, hắn giống như một tảng đá ngầm đứng giữa dòng sông, chia cắt toàn bộ dòng sông
kiếm."
"Ta cảm thấy hắn giống như một thanh kiếm cắm trong dòng sông kiếm, chia sóng kiếm thành hai nửa."
Vào lúc này, bọn họ nghe thấy một tiếng kiếm ngâm, mà trong mắt lại nhìn thấy người ngồi một mình giữa bọt sóng sông kiếm kia vung một kiếm về phía mình.
Đường kiếm quang này mỏng như sợi tóc, nhưng dường như có thể chia cắt hư không, mà bên trên Ngân Hà Kiếm Đồ lại xuất hiện một đường vân, sau đó một tia kiếm quang từ trong đó xuyên ra.
"ÁI"
Có một giọng nói đột nhiên vang lên trong Ngân Hà Kiếm Phái."Kỷ Thanh Phong, trận này còn chưa kết thúc, Ngân Hà Kiếm Đồ, Lâu mỗ lĩnh giáo rồi, ta cũng có một kiếm, mời quan sát."
Nơi lập phái của Ngân Hà Kiếm Phái là ở thượng nguồn của một con sông lớn. Mà ngôi sao này được gọi là Ám Tỉnh, bởi vì ngôi sao này tối hơn nhiều so với những ngôi sao khác trong tinh không, mà kiếm quang ra vào ngôi sao này rõ ràng càng sáng rõ hơn. Toàn bộ vật thể của tinh thể này đều là một loại huyền thạch màu đen, là nguyên liệu tốt để luyện kiếm, mỗi một đệ tử của Ngân Hà Kiếm Phái từ lúc nhập môn đã phải bắt đầu tế luyện phi kiếm của mình, về phần tế luyện bao nhiêu thanh kiếm, hoàn toàn dựa vào ý nguyện
bản thân và kiếm trận đã lựa chọn. Trên toàn bộ tinh thể,
môn phái chính chính là Ngân Hà Kiếm Phái, con sông lớn này phân chia tinh thể này làm hai.
Hai bên dòng sông chảy xiết đa phần là vách núi thẳng đứng, mà sau khi đệ tử của Ngân Hà Kiếm Phái tu tập đến một cảnh giới nhất định thì sẽ rời khỏi sư môn, lựa chọn khai mở động phủ trên vách núi ở hai bên bờ sông dài này. Tất nhiên, không phải ai cũng đều như vậy, có người thì sẽ khai mở động phủ ở nơi cách khá xa dòng sông, nhưng cho dù cách xa bao nhiêu thì vẫn sẽ luôn có một nơi để để bọn họ có thể ngắm nhìn dòng sông chảy xiết. Thường thì nước sông chảy càng xiết thì những động phủ ở nơi đó càng có giá trị. Nếu đem bán một động phủ ở nơi như thế thì cũng có thể bán được rất nhiều tiền, cho dù dùng để cho thuê cũng là một việc làm ăn rất tốt. Đầu nguồn của con sông là một ngọn núi tuyết khổng lồ, mà ngọn núi tuyết chỉ có hai màu đen trắng, phơi mình trước gió, hầu hết các ngọn núi đều sắc như dao, khắp nơi tỏa ra sự lạnh lẽo. Cung điện sơn môn phơi mình trong gió, trên mái ngói của điện lại kết một lớp sương trắng. Bên ngoài điện, ngoại trừ tiếng gió, thỉnh thoảng còn có những tia kiếm quang lóe lên và tiếng kiếm.
Tuy nhiên, vào thời khắc này, khi giọng nói của Lâu Cận Thần vang vọng khắp vùng núi tuyết, toàn bộ Ngân Hà Kiếm Phái như thể giật mình tỉnh giấc, những cung điện kia có góc mái, lăng tẩm, vào lúc này giống như kiếm được tuốt vỏ. Tất cả mọi vật sắc có góc nhọn và mọi vật có cạnh dường như đều trở thành mũi kiếm và lưỡi kiếm. Lâu Cận Thần toàn thân phát sáng, đứng trong gió, cơ thể lập tức phân làm hai khi gió thổi qua, tuy nhiên, trong ý thức của hắn, những vật sắc nhọn đó, giống như từng thanh trường kiếm được tuốt khỏi vỏ, đều chỉ về phía mình. Trường kiếm như rừng cây, lưỡi kiếm tụ lại như núi. Kiếm ý tỏa ra từ mỗi lưỡi kiếm đều hướng vào Lâu Cận Thần, kiếm ý kia như thể được gió sương của trời đất mài giữa cho sắc nhọn. Trong các đại điện lập tức có từng đường kiếm quang bắn ra, xuyên thủng hư không, hóa thành từng con người, Lâu Cận Thần phát hiện những người này đã hoàn toàn dung hợp với hoàn cảnh xung quanh, bọn họ cũng trở thành một thanh kiếm trong nhiều kiếm kia. Hắn tin rằng chỉ cần bọn họ rút kiếm ra, nhất định sẽ hợp nhất với mảng pháp vận của sơn điện này. Những người này chỉ lặng lẽ nhìn Lâu Cận Thần, bao vây lấy hắn, bởi vì lời nói vừa rồi của Lâu Cận Thần khiến cho mọi người biết rằng người hắn đang tìm là trưởng giáo của mình - Kỷ Thanh Phong.
Mà trưởng giáo đang ở trong phái, vì vậy bọn họ đều đang chờ trưởng giáo trả lời, hiện tại chỉ cần bao vây là được, trưởng lão trong môn cũng đều không nói gì, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không lên tiếng.
"Lâu Cận Thần, ngươi may mắn thoát khỏi kiếm đồ, thay vì chạy trốn, ngươi lại ở đây thốt ra những lời ngạo mạn, ngươi cho rằng Kỷ Thanh Phong ta sẽ không giết ngươi sao?"
Từ trong điện chính của các sảnh của Ngân Hà Kiếm Phái có một người bước ra. Hắn ta mặc áo bào trắng, lông mày lưỡi mác, đôi mắt sáng như sao, đứng ở cửa đại điện cao cao kia nhìn xuống vùng sơn điện kia. Trong ánh mắt hắn ta có sự cao ngạo mà lạnh lùng, giống như sương tuyết trên đỉnh núi này, giống như dao sắc ở vô số góc nhọn kia. Hắn ta giống như thần tượng của tất cả tu sĩ kiếm đạo, nhưng lại coi thường hàng ngàn hàng vạn kiếm tu.