Chương 1077: Đấu kiếm tỉnh không (2)
Chương 1077: Đấu kiếm tỉnh không (2)Chương 1077: Đấu kiếm tỉnh không (2)
"Lâu Cận Thần ta tu hành cũng gần hai trăm năm, trải qua không ít trận chiến sinh tử, chưa bao giờ cầu xin người khác giúp đỡ, năm đó ngươi giết không được ta, ba mươi năm †rước cũng vậy, và hôm nay cũng như thế."
"Ha ha, năm đó ngươi may mắn thoát mạng, lại còn cho rằng mình có bản lĩnh cao minh. Ba mươi năm trước, ta nhốt ngươi ở trong dòng sông kiếm, cũng chẳng qua là cảm thấy kiếm pháp của ngươi cũng được, có thể để cho đệ tử trong phái của ta quan sát kiếm pháp, vì vậy mới giữ lại mạng sống cho ngươi, thế mà ngươi tưởng rằng mình có bản lĩnh."
Kỷ Thanh Phong lạnh lùng nói.
"Chẳng phải vừa hay, hôm nay ở đây, chứng minh lời nói của ngươi, chứng minh những gì ta ngộ được."
Lâu Cận Thần hóa thành kiếm quang, nhảy vút lên, đến đỉnh núi cao nhất kia, đứng ngang bằng với Kỷ Thanh Phong trước cung điện."Người Thanh Hà đều nói kiếm pháp của Lâu Cận Thần ngươi cao minh tuyệt diệu, chỉ đấu về kiếm pháp, Ngân Hà ta cũng khó địch lại, hôm nay sẽ để cho ngươi thấy Sự cao minh của kiếm pháp Ngân Hà bọn ta."
Kỷ Thanh Phong nói xong, hắn ta giơ tay ra vẫy một cái, một đường ánh sáng bạc từ trong đại điện phía sau người bay ra. Ánh sáng bạc kia giống như thủy ngân, không phải là kiểu sắc bén mà là giống như có sự sống. Giống như một con rồng nước, nó ngoằn ngoèo tiến về phía trước trong hư không. Tuy nhiên, sau khi rời khỏi cung điện, nó chỉ ngoằn ngoèo một cái rồi xuyên qua, Lâu Cận Thần đã cảm nhận được mối nguy hiểm chết người, ánh kiếm màu trắng trong mắt hắn đã biến mất, tuy nhiên trong cảm tri, đường kiếm quang kia đã đâm xuyên về phía ấn đường của mình. Nó giống như một đường ánh nước lấp lánh, nhưng lại có sự sắc nhọn vô tận.
Kiếm quang trong tay Lâu Cận Thần đâm ra, nhưng cả người lại hợp lại làm một với kiếm mà lùi về phía sau. Kiếm quang giống như cầu vồng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách, thế nhưng kiếm quang giống như nước chảy chầm chậm kia lại theo sát phía sau mà đuổi tới. Lâu Cận Thần vừa lùi lại đã khảo nghiệm được kiếm quang của đối phương nhanh thế nào, mục đích của hắn chính là kéo kiếm của đối phương ra. Thế là ý nghĩ của hắn vừa nảy lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy kiếm quang mà Lâu Cận Thần hóa ra lui về sau, vậy mà đã bay tới tận mây cao, sau đó lại nhìn thấy kiếm quang kia xoay chuyển, đâm về phía Kỷ Thanh Phong trước cửa cung điện. Dù là đấu kiếm hay là đấu pháp, mục đích đều là giết người.
Mà để ứng phó với pháp bảo hoặc là kiếm của người khác, vậy thì làm sao để thắng? Kỷ Thanh Phong chỉ hơi nheo mắt lại, hắn ta cảm nhận được uy lực đâm ra của kiếm này của Lâu Cận Thần, hắn ta không suy nghĩ nhiều, tay phải chỉ ra như một thanh kiếm, chỉ về phía kiếm quang từ trên mây đâm xuống kia. Vào giây phút này, toàn bộ ngọn núi dường như chuyển động, những góc nhọn và những cạnh sắc như lưỡi kiếm kia nghe theo ngón tay kiếm của hắn ta, hình thành nên kiếm khí vô hình, tụ lại trên ngón tay của Kỷ Thanh Phong, hóa thành một đường kiếm quang rực rỡ nghênh đón kiếm quang của Lâu Cận Thần.
Trong mắt Lâu Cận Thần nhìn thấy một đường sáng thô †o đâm ra từ trên đầu ngón tay của Kỷ Thanh Phong. Hắn không trực tiếp lao vào mà dùng một loại kiếm thế linh hoạt, nhanh nhẹn vòng qua kiếm quang đang lao tới kia, Kỷ Thanh Phong đứng đó không nhúc nhích, chỉ là ngón tay vẫy động, từng đường kiếm khí vô hình sinh ra trong hư không, hóa thành một mảnh lưới kiếm.
Đâm, chém, vẩy, bổ, quét! Dường như có vô số người đang khua vẫy kiếm quang vô hình mà lao về phía Lâu Cận Thần. Đối mặt với kiếm quang dày đặc như vậy, Lâu Cận Thần không hề thay đổi phương hướng, cũng không đi nghênh đón những kiếm khí kia mà đâm thẳng xuống, vứt những kiếm quang kia ra sau người, những kiếm quang chặn trước kiếm cũng lập tức bị đánh tan. Chỉ trong chốc lát nó đã xuyên quan cơ thể của Kỷ Thanh Phong rồi.
Cơ thể của Kỷ Thanh Phong phân tán như bọt nước dưới ánh kiếm.
Mà lúc này, Lâu Cận Thần phát hiện mình đã rơi vào vị trí của Kỷ Thanh Phong vừa rồi, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được có hàng ngàn hàng vạn kiếm quang đang đâm về phía mình. Hắn siết chặt tâm niệm, không chút sợ hãi, bởi vì hắn biết rất rõ, nếu mình không di chuyển thì hàng nghìn hàng vạn ánh kiếm này đều sẽ đâm về phía mình, mà chỉ cần mình di chuyển thì những kiếm quang này chỉ có thể đuổi theo sau mình. Đây chính là nơi có ý niệm của dọc kiếm đâm xuyên. Tuy nhiên, hắn không rời đi mà đứng ngay tại chỗ, kiếm quang trong tay dâng trào, lúc này trên người hắn xuất hiện hàng chục cái bóng, rễ của mỗi một cái bóng đều dính chặt vào nhau, kiếm trong tay vung ra một quả cầu ánh sáng, chặn hết tất cả những kiếm quang kia lại.
Gần như cùng lúc đó, mấy chục bóng người đâm về phía ngoài điện, hóa thành hàng chục đường kiếm quang, đâm thẳng về phía Kỷ Thanh Phong đã ở trên đám mây bên ngoài.