Chương 1082: Kiếm Viên (1)
Chương 1082: Kiếm Viên (1)Chương 1082: Kiếm Viên (1)
Sau khi Cơ Băng Nhạn nhận lấy, chỉ cảm thấy một luồng uy nghiêm xông vào trong lòng mình, mà Lâu Cận thần cầm thì lại như thể không có chuyện gì.
Nàng nhanh chóng cắm nó vào đầu thuyền, chiếc thuyền màu vàng lao vào hư không, xuyên vào một vùng tối tăm sâu thẳm hơn.
"Tấm bài kia đang ở phía trước lôi kéo, Lâu Cận Thần tựa hồ nhìn thấy một con hổ trắng đang chạy phía trước, xông ra khỏi khỏi bóng tối, nhanh chóng kéo con thuyền vàng về phía †rước.
Khi nhìn thấy chiếc thuyền vàng này, hắn lại chợt nghĩ đến chiếc thuyền vàng vượt sang miền lý tưởng kia, cảnh tượng này có phần giống nhau, nếu điểm cuối cùng của bóng tối này là miền lý tưởng, vậy thì lúc này chính là lúc đang vượt qua vùng đen tối nhất.
"Xem ra, ngươi có thể trực tiếp lấy chứng nhận để tiến vào U Vọng, không cần thuyền vàng đưa đến."
Cơ Băng Nhạn nói.'Ân tình đưa tiễn của Cơ đạo hữu, Lâu Cận Thần vĩnh viễn không quên."
Lâu Cận Thần nhìn chằm chằm Cơ Băng Nhạn và nói. Cơ Băng Nhạn lại nhìn về phía bóng tối vô biên, không nói gì cả. Mặc dù Tây Phủ Kiếm Viên là điện đường cao nhất của kiếm đạo nhưng ở đây cũng luôn là trung tâm của vòng xoáy trong tinh vũ, ở đây từng sản sinh ra rất nhiều kiếm tu kinh diễm, nhưng cũng có rất nhiều người rơi rớt giữa đường, chết trong đủ loại tranh đấu khác nhau."
"Ta biết tu sĩ kiếm đạo đều thích mạo hiểm, cũng thích lấy hạt kê trong lò lửa, thường vì một chút tranh đoạt khí phách, cho dù là tuổi thọ ngàn năm cũng có thể từ bỏ, thế nhưng ta hy vọng ngươi có thể luôn nhớ lời trong kiếm quyết kia, kiếm nhập tâm tàng, ta cảm thấy chữ tàng' này không chỉ là pháp, mà còn là trái tim kiếm tu hứng khởi kia."
- Giải thích câu "lấy hạt kê trong lò lửa" nghĩa là ky cóp cho cọp ăn, bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì. Hết giải thích.
Lời nói của Cơ Băng Nhạn có thể nói là chân thành và sâu sắc, Lâu Cận Thần thầm thở dài một hơi và nói:
"Lời của Cơ đạo hữu, Lâu mỗ nhất định ghi nhớ trong lòng."
Bóng tối phía trước đột nhiên tiêu tán, Lâu Cận Thần nhìn thấy một thành trì khổng lồ. Thành trì này trông cổ kính mà loang lổ, đều là những dấu vết của năm tháng, ở đầu thành có một dấu vân đầu hổ cực lớn, có điều con thuyền vàng ở bên ngoài không thể tiến lại gần được, nếu cưỡng ép tiến lại gần, dường như sẽ bị vùng ánh sáng kia nghiền nát. Cơ Băng Nhạn biết mình chỉ có thể tiễn đến đây thôi.'Lâu đạo hữu đi đi, chúc đạo hữu tiền đồ như gấm thêu hoa, vạn thọ vô Cương."
Cơ Băng Nhạn nói. Lâu Cận Thần vừa nghe liền hiểu được, nàng thực sự đang lo lắng.'Cơ đạo hữu, hẹn gặp lại, nếu có miền lý tưởng, lúc ta du ngoạn, sẽ tới tiếp đón cô."
Lâu Cận Thần nói. Cơ Băng Nhạn mỉm cười. Lâu Cận Thần nhảy ra ngoài, vươn tay nắm về phía hư không, con hổ trắng vô hình kia liền hóa thành một tấm lệnh bài rơi vào trong tay hắn. Không quay đầu nhìn lại, hắn hóa thành một đường kiếm quang, nhảy vào trong thành cổ in đầu hổ kia. Tòa thành này không có tên gọi, khi kiếm quang của Lâu Cận Thần xuất hiện, lại không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, ngược lại còn có một loại cảm giác gần gũi. Hắn tu hành nhiều năm như vậy. dường như đều là chuẩn bị cho việc tiến vào nơi đây, như thể xây dựng nền móng để tiến vào Tây Phủ Kiếm Viên vậy. ... Lâu Cận Thần không quay đầu lại, nhưng Cơ Băng Nhạn vẫn luôn đứng ở đó nhìn Lâu Cận Thần biến mất ở cổng thành. Nàng biết Lâu Cận Thần sẽ thưởng thức phong cảnh dọc đường đi, nhưng nàng không biết hắn sẽ lưu luyến hay là không, có điều nàng biết loại người luôn tiến về phía trước này sẽ hiếm khi nhìn lại phía sau, mà lúc hắn nhìn lại phía sau thì thường là để góp lực để tiếp tục lao về phía trước. "Miền lý tưởng?"
Ba chữ này vang vọng trong đầu Cơ Băng Nhạn, nàng cảm thấy đây có thể là ước mơ nguyên sơ nhất sâu trong lòng hắn. Miền lý tưởng không chỉ là trường sinh, trường sinh có rất nhiều cách nói. Một là sinh mệnh dài hơn người bình thường, ngàn năm cũng có thể gọi là trường sinh, vạn năm cũng thế, mà thọ cùng với trời lại càng là trường sinh, thế nhưng nàng biết trong lòng một số người loại trời đổ ta không đổ, trời sập ta không chết kia mới là trường sinh thực thụ. Mà loại này lại được một số người gọi là miền lý tưởng. Nàng không biết Lâu Cận Thần nghe được từ này ở đâu, bởi vì từ này luôn là vấn đề chỉ được những sự tồn tại cao nhất ở đó, nhân tài trong vòng này mới suy nghĩ đến. Nàng quay người rời đi, nàng không có sự dẫn đường để tới đây, sau khi rời đi, muốn tìm lại tới đây là rất khó, cho dù bây giờ nàng không rời đi thì tòa thành trì khắc vân đầu hổ kia cũng từ từ cách xa chiếc thuyền vàng của nàng. Ở U Vọng này, ngươi thực sự biết sự tồn tại của hắn, hắn đang ở trong đó, nhưng vùng bóng tối vô biên này lại khiến ngươi cảm thấy rằng thực ra mọi thứ trong đó đều là thứ không tồn tại. Lâu Cận Thần thực ra đã quay đầu lại, hắn nhìn thấy ánh sáng màu vàng kia càng ngày càng nhỏ trong bóng tối xa xăm đó. Thế nhưng người phía ngoài rõ ràng không nhìn thấy được người bên trong.