Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 108 - Chương 108: Kinh Đổ Nửa Bàn Trà (2)

Chương 108: Kinh đổ nửa bàn trà (2) Chương 108: Kinh đổ nửa bàn trà (2)

Mấy lời này vừa thốt ra, cũng không làm cho người dưới lầu hoặc không phải người khiếp sợ, trong đó có ba ác hán ngồi một bàn, cùng với lão quỷ ngồi một bàn, trên người xuất hiện dao động kịch liệt, tâm tình của họ đã lộ ra, hình thành một ít gợn sóng ở trong hư không, gợn sóng có vận, đều là thái độ âm quỷ xấu xí.

Đột nhiên, Lâu Cận Thần liên tưởng đến ấn tượng về họa bì trong lòng mình, vì thế có một phỏng đoán, có lẽ nào chúng nó mua lại bức họa bì này để mặc vào, sau đó tự do đi lại trên nhân gian hay không.

"Bức tranh này, lâu chủ có thể bảo đảm thời gian sử dụng không?" Một tên ác hán lớn tiếng hỏi.

Nghe xong câu hỏi này, Lâu Cận Thần đã biết phỏng đoán của mình là đúng.

Chỉ nghe thấy người giấy thư sinh kia trả lời: "Bức tranh này đảm bảo sẽ không tổn hại trong vòng ba năm, đao kiếm chém xuống người không để lại dấu vết, tránh nước và lửa, sợ chân hỏa lôi cương, không ra mồ hôi, tóc rụng thì sẽ biến thành tro bùn, nặng hai trăm ba mươi cân, tinh thông mười tám loại võ nghệ, biết cưỡi ngựa, nếu muốn mua một thân hoạ bì này, thì cần phải mua dầu đặc chế, sau khi bôi dầu cần tắm rửa ánh trăng ít nhất một canh giờ, phương pháp sử dụng cụ thể, sau khi mua xong, sẽ có mật sách chi tiết đi cùng, phương thức mua cuối cùng, ra giá ngầm."

Lâu Cận Thần nghe xong những lời này, lại có một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi, thứ được bày bán này, là người máy thông minh có thể điều khiển?

Dứt lời, một người giấy ôm một cái bình sứ tinh xảo, đi xuống từ lầu hai.

Người giấy này là một nữ nhân, nhưng ngũ quan trên mặt, lại dùng nét bút cực kỳ đơn giản, chỉ thấy nó đi đường như đang bay lơ lửng, nhưng lại có thể ôm một bình sứ to bằng mặt người.

Điều này làm cho Lâu Cận Thần rất muốn tìm hiểu xem bức họa bì này được làm ra bằng cách nào.

Mà Lâu Cận Thần đã có thể khẳng định, những "người" này đều không phải người, mấy hán tử ác hình ác tướng này, thân thể không chừng cũng là họa bì, chỉ là thiếu một chút mỹ cảm mà thôi.

Chỉ thấy bọn họ mỗi người đều lấy ra một chiếc bút từ trong ngực, viết giá cả của mình lên trên một tờ giấy, sau đó bỏ vào trong bình sứ.

Lại nghe thấy một trong hai hán tử nói: "Lúc trước ta mua họa bì ở phường Thanh Hà, so với hoạ bì này, đúng là xấu xí vô cùng."

Đây là lần thứ hai Lâu Cận Thần nghe được nơi tên là phường Thanh Hà, lần trước là nghe Đặng Định nói, Hắc Phong trại từng tập kích qua phường Thanh Hà.

Nếu có cơ hội thì nhất định phải tới đó xem rốt cuộc là có dáng vẻ gì.

Sau đó, người giấy xướng niệm báo giá, cuối cùng lại bị một cô gái nũng nịu dùng "Mộc tâm của cây hòe ngàn năm" đổi lấy, Lâu Cận Thần nhìn "nàng" rõ ràng là một cô gái.

Ách, có lẽ bên trong lại không phải, Lâu Cận Thần rất nhanh đã suy nghĩ thông suốt, những "người" này không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Tất cả mọi thứ ở nơi này đều làm cho Lâu Cận Thần cảm thấy mới mẻ, trong đó việc ra giá đồ vật càng làm cho Lâu Cận Thần cảm thấy mới mẻ.

Ngũ hành tinh thiết, ngũ hành nguyên châu, hoặc là chí âm huyết, địa phế độc sát hỏa, tinh trùng, mộc tâm của cây hòe ngàn năm gì đó, tuy rằng số lượng của những thứ này đều rất ít, nhưng cũng làm cho Lâu Cận Thần mở rộng tầm nhìn.

Tổng cộng năm quyển tranh, rất nhanh đã bán xong, nhưng cũng không phải mỗi người đều mua được, sau khi kết thúc, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều ngồi ở nơi đó không rời đi.

Người giấy ngồi cùng bàn với Lâu Cận Thần, hai mắt giống như là hai giọt bùn âm, trong sự đờ đẫn lại có chút quỷ dị, nó vẫn nhìn chăm chằm Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần nhìn nó, nó cũng không có thay đổi, hơn nữa từ đầu đến cuối nó cũng chỉ ra giá một lần, sau đó cũng không ra giá nữa.

"Thời gian bán tranh đã kết thúc, các vị có thể tự mình rời đi." Người giấy thư sinh ở trên lầu hai nói.

Lúc này, người giấy ngồi bên cạnh Lâu Cận Thần lại đột nhiên mở miệng nói: "Có người lạ tiến vào, lâu chủ nói như thế nào?"

Bên trong một đám quỷ quái lại có một nhân loại, đây chính là nhỏ dầu vào trong lửa, trong nháy mắt lập tức bốc cháy.

Huyết khí trên người nhân loại, đối với những âm quỷ này mà nói là một sự hấp dẫn cực lớn, ở trong thế giới nhân loại, chúng nó dựa vào họa bì để sống trong thế giới của nhân loại, tuân theo quy củ của nhân loại, nhưng sau khi thoát khỏi nơi cư trú của nhân loại, chúng nó đã buông bỏ sự trói buộc này, lộ ra một loại điên cuồng.

"Lâu chủ, đã có người sống xâm nhập, vậy thì sẽ giống như một câu ngạn ngữ mà nhân loại hay nói, người hóng mát ở dưới tàng cây, thỏ đụng cây mà xỉu, chính là đồ ăn trời ban."

Lão quỷ ẩn nấp trong một đoàn sương đen kia nói.

Bình Luận (0)
Comment