Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 107 - Chương 107: Kinh Đổ Nửa Bàn Trà (1)

Chương 107: Kinh đổ nửa bàn trà (1) Chương 107: Kinh đổ nửa bàn trà (1)

Người mặc áo tơi đội nón xoay người đóng cửa lại, sau đó cởi nón xuống, là một người trẻ tuổi, tóc tùy ý buộc thành kiểu đuôi ngựa, lông mày dài hơi nhướng, trong đôi mắt hoa đào lộ ra sự sắc bén.

Nón lá được đặt ở sau cánh cửa, sau đó lại cởi áo tơi xuống.

Hắn nhìn những ác nhân không phải người ở trong lầu, ai nấy đều có dáng vẻ muốn ăn mình, nhưng hắn không nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn lên trên lầu.

Nơi đó có một cặp người giấy mặc áo màu đang hát hí khúc, đôi mắt kia như đang nhỏ máu, nhìn chằm chằm hắn.

"Tại hạ trên đường gặp phải mưa gió, lại đi ngang qua Họa Lâu, nên muốn tiến vào ngồi một chút, chư vị nhìn ta như thế, chẳng lẽ là nơi này không hoan nghênh sao." Lâu Cận Thần không hề khách sáo nói.

Một tên hung hán lại mở miệng nói: "Sinh lộ có mưa gió, lại đẩy cửa đi vào tử lộ, nếu ngươi đã muốn tìm chết, cũng không thể trách được ông trời."

Lâu Cận Thần cũng không trả lời, hắn còn chưa biết những người này ngồi ở chỗ này là muốn làm gì, nhìn kỹ hung hán vừa nói chuyện kia, rồi lại nhìn về phía người giấy cuối cùng lại ngồi xuống bên cạnh người giấy, nhìn trên bàn bày một nén nhang, nói: "Sinh lộ hay tử lộ, cũng chỉ là âm dương lộ mà thôi.".

"Có đồ ăn không, mang chút gì đó mà người có thể ăn ấy." Lâu Cận Thần hô về phía trong lầu, hắn muốn nhìn xem còn có những người khác hay không.

Cả ngôi nhà đều vang vọng giọng nói của hắn.

"Người lạ trong nội đường, đừng có gây ồn ào." Một giọng nói lanh lảnh vang lên, sau đó hắn nhìn thấy một người giấy đen trắng có dáng vẻ thư sinh đi ra từ trong phòng trên lầu hai.

Người này đúng là người giấy ngồi trong kiệu mà hắn tình cờ gặp được trên đường đến Hắc Phong trại lúc trước, lúc đó bọn họ còn giằng co trong chốc lát.

Lâu Cận Thần nhìn thấy người giấy thư sinh này, lập tức đứng dậy hỏi: "Ngươi là chủ nhân của lâu này?"

"Cũng không phải, ta chỉ là quản gia ở trong lâu, hôm nay chính là ngày tiểu thư nhà ta bán họa bì, nếu ngươi muốn bán, thì ngồi xuống ra giá, bản lâu không thu tiền bình thường trên thế gian, có thể sử dụng vàng bạc, cũng có thể đổi bằng thứ khác."

Lúc này Lâu Cận Thần mới biết, hóa ra Họa Lâu còn buôn bán thứ này, thật đúng là chỉ cần có thủ nghệ, thì có thể mở cửa hàng ở bất cứ nơi nào.

Đương nhiên hắn cũng không tới nơi này để mua họa bì, mà là tới để học vẽ.

Mấy ngày trước trong quan có vài người tới bái phỏng Quan Chủ, Quan Chủ không để ý tới người ta, nên Lâu Cận Thần đành phải ra mặt tiếp đãi, bèn hỏi gần đó ai có họa nghệ, thế là có một người đã nói cho hắn biết, trong Họa Lâu có người vẽ rất giỏi, về phần có dạy người hay không, lại không ai biết.

Lâu Cận Thần còn đang chờ chính chủ, quản gia người giấy thư sinh kia lại đi vào rồi đi ra, cầm theo một quyển tranh, mở ra, bên trên vẽ một nữ tử vô cùng sống động, nói chính xác hơn là một tấm tranh dán tưởng, không biết là da người hay là da gì, dán ở trên tờ giấy kia.

"Tấm họa bì này đã tiêu tốn thời gian ba tháng của lâu chủ chúng ta, không sợ phơi nắng, không sợ mưa dầm, chỉ cần mỗi ngày phun lên nước hoa đặc chế của lâu chủ nhà ta, là có thể bảo vệ hoạt tính."

Hắn vừa mới dứt lời, một trong hai nữ tử kia lập tức mở miệng nói: "Ta có một trăm lượng vàng, một quả ngũ đế, nguyện đổi bức họa bì này."

Lâu Cận Thần nhìn về phía hai nữ tử kia, nhìn một cách chăm chú, hắn muốn quan tưởng ánh trăng trong mắt nhìn chằm chằm vào người kia, xem nàng rốt cuộc là người thật hay là thứ gì khác, nhưng lại cảm thấy khá thiếu lễ phép, nên cũng chỉ đánh giá một cách bình thường, mặc dù như thế, nhưng cũng khiến một trong hai vị nữ tử kia trợn mắt nhìn.

Lâu Cận Thần không để ý tới, trong lòng nghe được các nàng ra giá, lại nghĩ chẳng lẽ thế giới này còn có cái gọi là Ngũ Đế?

Ngũ Đế này là Ngũ Đế nào đây?

Về phần một trăm lượng vàng kia hẳn là đang nói tới hoàng kim.

Cho tới nay, hắn vẫn luôn cảm thấy thế giới trong bối cảnh thần quỷ như vậy, hệ thống tài chính sẽ dễ dàng sụp đổ nhất.

Có điều, xem ra giao dịch ở thần bí giới vẫn tuân theo phương thức nguyên thủy nhất.

Hắn không rõ "vàng" này đối với một tu sĩ mà nói thì có ích lợi gì? Luyện khí? Hay còn là cái gì khác?

Không ai tranh giành với nàng, Lâu Cận Thần lại càng không thể, bởi vì ngay cả bức họa bì này có ích lợi gì, hắn cũng không biết.

Tiếp theo, lại có một quyển tranh khác được mở ra, thả xuống từ lầu hai, trên đó dán họa bì, ở trong mắt Lâu Cận Thần, hẳn là khoảng một mét chín, nhìn qua dương cương kiên nghị.

"Lâu chủ có lời, nếu chư vị ra giá bức tranh này chưa đạt tới giá trong lòng lâu chủ thì sẽ không bán!" Trên lầu hai vang lên giọng nói của người giấy thư sinh.

Bình Luận (0)
Comment