Thật ra trong lòng Lâu Cận Thần nghĩ chính là rồng trong thần thoại, cơ thể uốn éo bay lên trời, mây mù đi theo.
Mà lúc thân thể hắn đang uốn éo, mây khí cũng cuồn cuộn không ngừng.
Có đôi khi hắn sẽ suy nghĩ, cái gọi là mây theo rồng, chỉ sợ cũng là như thế đi, trong thần thoại, nơi rồng đi qua sẽ có mưa gió theo sau, hiện tại hắn cảm thấy nếu như mình tu luyện như vậy, chỉ sợ cũng sẽ như thế.
Hắn đã phối hợp lý luận cử ngự này với kiếm thuật của mình, biên luyện thành "Du thân túng kiếm thuật".
Thân như du long, mang theo khí lưu cuồn cuộn, kiếm quang lóe ra, ngang dọc tung hoành giữa núi rừng.
Kiếm thuật vô cùng đơn giản, chính là kiếm thức trụ cột, nhưng sau khi qua lại hơn trăm bước, khiến cho người ta có một loại cảm giác đại khai đại hợp, phảng phất chỉ cần hắn cần, một kiếm có thể đâm ra ngoài trăm dặm.
Diễn luyện xong kiếm thức trụ cột, hắn lại bắt đầu diễn luyện kiếm khác, hắn muốn dung nhập những kiếm pháp khác vào, dù sao kiếm pháp phàm tục chỉ là cấp độ lực lượng kém hơn một chút, cũng không có nghĩa là lý luận bên trong đó không được.
Đương nhiên, hắn còn cần luyện tập tâm kiếm, sau đó lại luyện tập vẽ tranh.
Hắn thử huyễn hóa hạc giấy thành hạc trắng, thử rất nhiều lần, đều không có cách nào làm được, cũng không phải là pháp lực không đủ, mà là thứ huyễn hóa ra không phải là hạc trắng, chỉ là một loại ánh sáng giống như hạc trắng, hắn nhớ rõ hạc trắng do phu tử huyễn hóa ra trông rất sống động, bay ở trong đàn hạc e là cũng khó có thể phân ra ai là giả ai là thật.
Cũng không phải là nói pháp thuật gấp giấy thành hạc này lợi hại ra sao, mà là hắn cho rằng đây là môn hộ của pháp thuật huyễn hóa, nếu như học được cái này, như vậy hết thảy pháp thuật ảo hóa, đều sẽ có cơ sở tu tập.
Một ngày này, sáng sớm, mưa tí tách rơi xuống, mưa phùn mông lung như một lớp sương mù, Lâu Cận Thần mở cửa phòng, Đặng Định liền xuất hiện ở trước cửa, giống như đã đứng ở nơi đó chờ đợi rất lâu. Nhìn vẻ mặt vui sướng của hắn.
Lâu Cận Thần hiểu, hắn đã luyện khí nhập môn, mở ra khí hải.
"Thành công rồi sao?"
"Thành công rồi."
"Tốt lắm, nếu đã nhập môn, vậy thì sau này phải chăm chỉ tu hành, ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp tu hành kế tiếp." Lâu Cận Thần xoay người đi vào trong phòng, lấy ra phương pháp luyện khí mà mình viết.
Đặng Định mừng rỡ tiếp nhận nói: "Cám ơn sư huynh truyền pháp."
"Tri thức về pháp thuật cũng chỉ là một loại tri thức, ý nghĩa của tri thức nằm ở việc truyền bá, huống chi ngươi còn là sư đệ của ta." Lâu Cận Thần nói.
"Sư huynh, ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, tương lai cùng hành tẩu thiên hạ với ngươi, trảm yêu trừ ma." Đặng Định nói.
Lâu Cận Thần vỗ vỗ vai của hắn, ngẩng đầu nhìn mưa phùn sương mù đầy trời, nói: "Được rồi, chờ mưa tạnh, chúng ta sẽ đi trồng những hạt giống rau kia."
Phía bên kia, Nam Nam cũng đứng lên, phòng mà nàng đang ở là một căn phòng mới được dọn dẹp.
Lâu Cận Thần đặt hai thùng gỗ ở dưới mái hiên, chỉ thấy hắn đưa tay ôm về phía hư không, khí mây mù và mưa ở trong hư không rất nhanh đã hội tụ, thế nhưng ngưng tụ thành nước, theo tay của hắn dẫn động, nghiêng đổ vào trong thùng gỗ.
"Sư huynh, đây là loại pháp thuật gì vậy?" Đặng Định hỏi.
"Đây là cảm nhiếp âm dương, có điều là chỉ ứng dụng cơ bản của pháp niệm mà thôi." Lâu Cận Thần nói.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã hơn mười ngày trôi qua.
Trong một sơn cốc cách Tù Thủy Thành hơn trăm dặm về phía bắc, nơi đó từng có một tộc quần thợ săn quanh năm sống trong núi, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, tất cả đều đã chết, chỉ còn lại mộ phần của tộc quần này ở nơi đó, cho thấy bọn họ đã từng tồn tại.
Ước chừng khoảng ba tháng trước, nơi này đột nhiên xuất hiện một tòa lầu, tên là Họa Lâu.
Trong Họa Lâu tiếp đãi khách khứa đi âm đạp dương, hơn nữa trong này còn có bán cả đồ vật âm dương.
Mưa gió trong núi vô cùng mãnh liệt, trong lâu cũng náo nhiệt không kém, trên lầu có biểu diễn ca múa, dưới lầu mỗi một chiếc bàn đều có một vài người đang ngồi, hoặc có thể đó cũng không phải là người.
Có người giấy ngồi vào bàn, có một con mèo ngồi trên bàn, lại có mấy người hung thần ác sát chiếm cứ một bàn, cũng có một lão quỷ âm trầm chiếm cứ một bàn, còn có hai nữ tử nũng nịu.
Trên bàn bày đủ loại đồ ăn, có người ăn, cũng có người không ăn.
Bọn họ đều nhìn người hát hí khúc ở lầu hai.
Hát hí khúc cũng là một cặp người giấy, nhưng chỉ y y nha nha, những người không phải người ở bên dưới lại nghe đến mức mê mẩn.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, một trận mưa gió tràn vào bên trong, mấy người giấy lại không hề nhúc nhích ở trong gió, một người mặc áo tơi đội nón lá đi đến, ánh mắt hắn đảo qua, thu toàn bộ cảnh tượng trong lâu vào đáy mắt, những người giấy kia, mèo đen, lão quỷ, hung nhân ác hán, nữ tử nũng nịu, tất cả đều nhìn qua...
Đôi mắt lạnh lẽo như muốn ăn thịt người.