"Đúng, không chỉ là hiểu biết, vào thời điểm thi pháp, ngươi cần nhất tâm nhị dụng, khiến một phần ý thức khác tưởng tượng mình chính là một con hạc, mà ngươi càng hiểu rõ về hạc, thì biến ảo sẽ càng chân thật." Quý phu tử nói.
"Như vậy, giữa ngũ hành có thể chuyển hóa lẫn nhau hay không?" Lâu Cận Thần hỏi, bởi vì hắn nghĩ tới loại pháp thuật giống như "Điểm Thạch Thành Kim".
"Đương nhiên, có điều thuật chuyển hóa ngũ hành cũng là một pháp thuật phức tạp và vô cùng cao thâm, không chỉ đơn giản là biến ảo thôi đâu." Quý phu tử nói, đồng thời cũng đã mở ra một cánh cửa mới rộng lớn cho Lâu Cận Thần.
"Vậy đệ tử có cần luyện tập vẽ tranh không?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Nếu ngươi có thời gian, tất nhiên có thể luyện tập một chút, nho môn có lễ nhạc thư ngự kiếm số lục nghệ tu trì, trong đó 'thư' không chỉ có là đọc sách biết chữ, còn chỉ cả thư phù lục, đan thanh miêu họa."
Lâu Cận Thần phát hiện Nho gia lục nghệ cũng không khác quá nhiều so với những gì mình biết, nhưng nghĩ đến giải thích tất nhiên là có sự bất đồng.
Bất tri bất giác đã tới giữa trưa.
Có người đã làm xong đồ ăn, lần này cũng không bưng đến trong Phong Vũ Đình, mà gọi bọn họ vào trong nhà chính ăn.
Hai người ăn cơm, không nói gì, nhưng sau khi ăn xong, Quý phu tử lại nói: "Hôm nay những điều ta nói với ngươi, cũng đủ để ngươi cảm ngộ một khoảng thời gian, ngươi trở về đi, tháng sau lại đến."
Lâu Cận Thần hành lễ, tạ ơn phu tử.
Hỏa Linh Quan khá yên tĩnh, nhưng đạo quan bên cạnh núi kia lại có thêm vài luồng khói lửa.
Lâu Cận Thần mua hai mươi con gà con, còn có một con gà mái, tổng cộng một ổ, chủ nhà vốn không muốn bán, nhưng sau khi thấy số bạc mà Lâu Cận Thần đưa thì lập tức đồng ý, bạc của hắn đều là đến từ mấy lần mò xác.
Mua gà con về, vui vẻ nhất chính là Nam Nam, mà Thương Quy An nhìn những con gà con này, lại có một loại cảm giác bi thương.
Lâu Cận Thần biết hắn nhớ tới những lời mà mình từng nói, nhà của hắn vẫn ở Tù Thủy Thành, nhưng khi phụ thân hắn mang theo Nhị Nương rời đi, lại một câu cũng không thèm nói với hắn một tiếng.
Lâu Cận Thần có thể cảm giác được tâm quỷ đang phát triển ở bên trong cảm xúc của hắn.
"Quy An, lúc ngươi tu hành cần một cái đèn nhỏ để phụ trợ tu hành có phải hay không?"
Bởi vì Lâu Cận Thần xem qua "Điểm tâm hóa sát pháp", biết bộ công pháp này, hóa ra sát quỷ trong lòng cần phải ký thác ở bên ngoài thân, nếu không, tâm quỷ hình thành vọng ý sẽ làm cho bản thân rơi vào trong mê vọng, bởi vì bộ công pháp này không có một bước hàng phục vọng niệm, trái lại còn lợi dụng tâm tình để khiến tâm quỷ lớn mạnh.
Mà tâm quỷ ở bên ngoài thì cần có một nơi ký thác, mà nơi ký thác kia chính là ngọn đèn.
Quan Chủ có một ngọn đèn ở trên bàn án bên cạnh Quan Chủ, thường xuyên xao động nhảy nhót, và ngọn đèn mà hắn từng mang theo, về sau hắn cũng nhìn thấy được, treo ở nơi đó, nhưng phía trên cũng không có ánh lửa.
Chẳng qua Lâu Cận Thần lại có thể khẳng định, ánh lửa trên ngọn đèn mà tượng thần của chủ điện nâng ở trên ngực, chắc chắn chính là tâm quỷ của Quan Chủ.
Quan Chủ có thể tĩnh tu mỗi ngày như vậy, thật sự có quan hệ rất lớn với tâm quỷ ở bên ngoài này, bởi vì Lâu Cận Thần cảm thấy Quan Chủ có loại cảm giác không bị mắc kẹt trong sự vật.
Hơn nữa Quan Chủ còn có thể nhất tâm nhị dụng, đây ắt hẳn là tuyệt kỹ của Quan Chủ.
"Đợi lát nữa ta sẽ xin phương pháp luyện chế ngọn đèn của Quan Chủ." Thương Quy An nói, hắn rất rõ ràng, hiện tại tâm quỷ của hắn còn rất nhỏ yếu, nếu như nó mạnh mẽ hơn chút nữa, mà vẫn còn sống nhờ ở trong người, vậy thì sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn đối với hắn, khiến cho hắn rơi vào bên trong mê vọng, trở thành loại tu sĩ tẩu hỏa nhập ma.
"Ừm, đi thôi đi thôi, mọi việc đều phải nhìn về phía trước, dù nói thế nào, ngươi đã bước lên con đường tu hành, những thứ trước kia sớm muộn gì cũng phải dứt bỏ." Lâu Cận Thần lên tiếng an ủi.
Thương Quy An dùng sức gật đầu, giống như đang dùng cái gật đầu này để thuyết phục nội tâm của mình.
Nam Nam ở nơi đó cho gà ăn, mà một hai ngày này Đặng Định đã thử chính thức luyện khí.
Lâu Cận Thần đi vào trong rừng ngoài quan viện luyện kiếm.
Kiếm không thể một ngày không luyện, gần đây chú tâm vào luyện đâm kiếm, đâm một kiếm về phía xa nhất, đây là kiếm thuật tiến công lấy tính mạng địch, đồng thời cũng có thể làm ngự kiếm thuật chạy trối chết.
Một kiếm này xuất ra từ khí hải, một niệm chạm tới mũi kiếm, người và kiếm là một chỉnh thể, một kiếm đâm ra hơn trăm bước, tiếng kiếm ngâm như sương, tràn ngập ở trong hư không, kéo dài không tiêu tan.
Hắn đang một mực tìm kiếm phương thức phát lực đâm kiếm hoàn mỹ nhất.
Trước mũi kiếm nguyên khí như sóng cuồn cuộn, đây là khí lãng do kiếm phá vỡ hư không hình thành.
Mà thân thể vặn vẹo trong hư không, tựa như một con cá kiếm.