Chương 1090: Thách chiến (1)
Chương 1090: Thách chiến (1)Chương 1090: Thách chiến (1)
Mặc dù bọn họ đang xin lỗi Lâu Cận Thần nhưng trong mắt họ lại tràn đầy mong đợi, bọn họ mong đợi Lâu Cận Thần có thể ra mặt giúp bọn họ.
Chỉ là Lâu Cận Thần đang đắm chìm trong niềm vui học kiếm pháp và nói:
"Đa tạ hai vị sư huynh đã dương danh cho sư đệ, chỉ là sự đệ tới đây chỉ để học kiếm, còn chưa phải lúc đấu kiếm."
Hắn muốn đấu kiếm với người khác, có điều hiện tại hoàn toàn không có hứng thú, khi một người lười động kiếm mà cứ bắt hắn động kiếm thì có chút làm khó người khác rồi.
Vì vậy Hà Cát và Công Thúc Phóng không nói chuyện nữa mà chỉ uống rượu.
Vào ngày thứ ba, hai người Hà Cát và Công Thúc Phóng lại gặp phải người đánh bại bọn họ kia trong một bữa tiệc rượu."Sao các ngươi không đi mời cái tên bằng hữu thiên kiêu tuyệt thế kia của các ngươi tới?"
Người nói tên là Tào Minh Hoa, lông mày rậm, râu che kín hai viền má, hắn ta có vẻ ngoài trông thô kệch nhưng ánh mắt lại rất tỉnh anh. Có điều, thân hình hắn ta không cao nhưng lại có một luồng khí thế nuốt chửng thiên địa. Hắn ta ngồi ở đó, ôm một người phụ nữ xinh đẹp, đây là sở thích của hắn ta, tốt nhất là một người phụ nữ trưởng thành, người ta thường nói, phụ nữ tốt hơn thiếu nữ. Hà Cát quay người định rời đi, nhưng Công Thúc Phóng đã ngăn hắn ta lại và nói với Tào Minh Hoa:
"Bọn ta chẳng qua chỉ chém gió khoác lác mà thôi, Tào sư huynh đại nhân đại lượng, hà tất phải tầm thường như những người bình thường như bọn ta chứ?"
"Hahaha...'
Tào Minh Hoa cười lớn và nói:
"Nếu hai người các ngươi đã nhận sai, vậy chuyện này coi như bỏ qua, từ nay trở về sau, nhìn thấy ta thì đi đường vòng là được."
"Đó là điêu đương nhiên."
Công Thúc Phóng nói. Hà Cát ở bên cạnh tức giận nhưng lại bị Công Thúc Phóng kéo lấy tay. Có rất nhiều người ở đây nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không ai nói gì nhiều, nhưng đều nhìn thấy trong mắt, ghi nhớ trong lòng, có lẽ một ngày nào đó khi nói chuyện với người khác, bọn họ sẽ nhắc đến chuyện này và cười nhạo một phen. Mà sau đó, Hà Cát và Công Thúc Phóng lại như thể biến mất khỏi Hổ Đầu Thành vậy. Lâu Cận Thần khắc một số Hổ Đầu tệ muốn tìm bọn họ uống rượu nhưng lại không tìm được, sau mấy hồi hỏi thăm nghe ngóng mới biết bọn họ bị một tên tên là Tào Minh Hoa lăng nhục, không tiện ở lại trong Hổ Đầu Thành này nữa, có l là ra ngoài làm nhiệm vụ rồi. Lâu Cận Thần sững sờ, sau khi hỏi thăm tình hình, trong lòng không khỏi có cảm giác tự trách mình, lúc đó hắn thật sự không muốn dính vào bất kỳ chuyện thị phi gì, không muốn xuất kiếm, chỉ muốn trốn đi, thế nhưng hậu quả lại là hai người quen duy nhất khi mình đến thành này, cũng có thể gọi là hai bằng hữu, lại bị sỉ nhục đành phải rời đi rồi. Hắn hít sâu một hơi, sau đó viết một lá thư, cho người gửi đến nơi ở của Tào Minh Hoa. Lâu Cận Thần đã nghe ngóng qua về sự tích của tên Tào Minh Hoa này. Không phải để biết tu vi của hắn ta rồi quyết định mình nên làm gì, mà là để biết hắn ta là người như thế nào.
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, ở Hổ Đầu Thành này, trong Tây Phủ Kiếm Viên này mặc dù là điện đường tối cao của kiếm đạo nhưng người trong đây lại đến từ khắp nơi trong tinh vũ, thậm chí có thể là hai giới vực thù địch, có thể là hai môn phái thù địch. Theo nghe ngóng của Lâu Cận Thần, sở dĩ Tào Minh Hoa đột nhiên gây rắc rối cho Hà Cát và Công Thúc Phóng là vì nhiệm vụ hai người hoàn thành lần trước là ở giới vực nơi Tòa Minh Hoa ở, theo hắn ta thấy, hai người này đi tới đó hoàn thành nhiệm vụ mà lại không nói với mình một lời, đây chính là không tôn trọng mình. Vì vậy, trong lòng Tào Minh Hoa đương nhiên muốn khiến hai người biết về mình một chút. Còn có một nguyên nhân khác, chính là ở giới vực nơi Tào Minh Hoa sống đã có người nghe nói về hắn †a rồi, mà Tào Minh Hoa lại không biết, vì vậy khi bị người cùng quê hỏi tại sao lại có người của Tây Phủ Kiếm Viên tới giới vực giết người, trên mặt hắn ta liền có một loại cảm giác nóng bừng. Vì vậy hắn ta quay sang tìm Hà Cát và Công Thúc Phóng so kiếm, hơn nữa có bảo hai người cùng hợp lực xông lên, cuối cùng hai người bại trận.
Mà khi đó, Hà Cát và Công Thúc Phóng vừa tức vừa xấu hổ, Hà Cát liền nói ra mình có một vị bằng hữu có kiếm thuật cao thế nào, thế nhưng sau đó khi thăm dò hỏi Lâu Cận Thần thì Lâu Cận Thần lại từ chối đi so kiếm với người này, vì vậy hai người Hà Cát và Công Thúc Phóng đành phải trốn đi."Ta nghe nói Tào Quân sinh ra ở Hoàn Vũ, kiếm thuật cao cường, thích đấu kiếm với người khác. Có kiếm danh Tật Điện, xuất ra như sấm sét chói lọi trên bầu trời, không thể nhìn vào nó, dưới sự nhanh chóng nhạy bén, ít ai có người địch nổi. Khi còn niên thiếu ta lại thường đấu kiếm với người khác, sư phụ mắng ta là thế hệ thích đánh nhau và ra vẻ ta đây, lớn lên, mặc dù ràng buộc nhưng bản tính khó thay đổi, sau khi biết được uy danh của Tào Quân, hy vọng có thể học hỏi từ Tào Quân chút ít, cho dù là hốc cây ở Kiếm Viên hay là kiếm trường ở ngoài viên, hoặc là bất kỳ nơi nào ở ngoài thành đều được, nóng lòng chờ đợi, mong Tào Quân thành toàn! - Kẻ đàn em, Lâu Cận Thần!"