Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1087 - Chương 1091: Thách Chiến (2)

Chương 1091: Thách chiến (2) Chương 1091: Thách chiến (2)Chương 1091: Thách chiến (2)

Khi Tào Minh Hoa nhận được lá thư này chính là đang ở trong một buổi yến hội do hắn ta làm chủ, người đẹp vây quanh, rất nhiều người hâm mộ và kẻ theo đuôi đều ở đó, hắn ta không những truyền thư cho các vị bằng hữu xem mà còn bảo người đọc to.

"Cái tên Lâu Cận Thần này, các vị đã từng nghe qua chưa?”

Tào Minh Hoa ngồi trên ghế cao, nhìn quanh mọi người có mặt.

Câu hỏi này, không ai có mặt biết cả.

Trong toàn bộ Tây Phủ Kiếm Viên chỉ viên định có thể vào nhưng trong Hổ Đầu Thành thì không chỉ có người học kiếm thuật mà còn có người của rất nhiều thế lực phái tới đây, cũng có người đến đây du lịch.

Du ngoạn U Vọng, dù ở giới vực nào cũng đều có thể gọi là một việc ly kỳ và kích thích. Mà những người này cũng thích kết giao với các đệ tử học kiếm trong Kiếm Viên, trong những người này có viên đỉnh của Kiếm Viên, cũng có người đã sinh sống lâu ở Hổ Đầu Thành này, cũng có người là đến du lịch."Ta chưa từng nghe qua cái tên Lâu Cận Thần này, nhưng xét theo lời nói của hắn, chỉ sợ hắn không phải là nhân vật đơn giản."

Có người nói.'Đệ tử trong Kiếm Viên đều tới từ mọi giới, hoặc là thiên kiêu, hoặc là kiếm đạo tài năng, hoặc là người mê kiếm, không thể coi thường."

Lại có người nói. "Đúng vậy, đúng vậy, Tào Công nên cẩn thận, sao không để một người khác đi thách đấu đối phương trước, làm rõ thực hư trước rồi lên kế hoạch."

Lại có người lên tiếng. Tào Minh Hoa nghe thấy vậy liền hơi cau mày. Người nữ tử bên cạnh hắn ta đã nhìn thấy, liền lên tiếng nói:

"Tại sao các vị chỉ nâng chí khí của người khác mà lại diệt đi uy phong của người phía mình, Tào Công xuất thân từ Đạo Luật Tông của Pháp Hoa Thượng Giới, là thiên kiêu ba trăm năm không có người tiếp theo, há sẽ sợ hãi lời thách đấu của một người sao?"

"Lời của các vị nếu truyền ra ngoài, người ngoài sẽ nhìn Tào Công như thế nào chứ!"

Nữ tử xinh đẹp kia vừa dứt lời, những người khác đột nhiên nói:

"Quả thực là bọn ta hẹp hòi rồi, không biết sự độ lượng của Tào Công."

Có người nói."Đi nói với tên Lâu Cận Thần kia, trong ba ngày nữa, ở trước Hổ Đầu Thành, trong U Vọng, không màng sống chết!"

Tào Minh Hoa nói. Đương nhiên, hắn ta nói như vậy với người gửi thư kia, những người còn lại đều nâng chén, có người nói:

"Hình Luật Lôi Đình Kiếm Pháp của Tào Công sẽ lại đạt được thành tựu xuất sắc."

"Xem ra Tào Công đang tức giận rồi, bình thường Tào Công cùng người khác đọ kiếm, tuy rằng cũng uy nghiêm lừng lẫy, nhưng cũng không dễ dàng cùng người khác không màng sống chết, có thể tha cho mạng sống của đối phương thì tha, lần này lại muốn chiến đấu với hắn ở U Vọng, không biết tại sao?"

Có người hỏi. Tào Minh Hoa cầm chén rượu, ánh mắt có chút mất tập trung, như đang suy nghĩ điều gì đó, nói:

"Lời nói của người này nhìn thì có vẻ cung kính, nhưng thực ra lại rất thô lỗ. Cuối cùng hắn ta nói tùy ý ta lựa chọn hốc cây hay kiếm trường hay U Vọng gì đó, lời này quá coi thường ta."

"Đúng vậy, có điều dù sao người tới thì không có ý tốt, danh tiếng và toàn bộ chiến tích của Tào Công đều có thể †ìm ra, mà người này lại không biết từ đâu tới, vừa hay tại hạ cũng đang ngứa tay, muốn thử xem kiếm kỹ của người này thế nào."

Người nói lời này tên là Hồ Kình Tùng, một tay kiếm pháp dày đặc như mưa châm, có người nói lúc hắn thi triển kiếm, giống như một quả thông đầy uy lực với ngàn vạn lá châm phóng ra. Tào Minh Hoa không ngăn cản hắn ta, Hồ Kình Tùng đứng dậy rời khỏi bữa tiệc. Hắn ta đương nhiên sẽ không muốn quyết tử với Lâu Cận Thần này, chỉ là muốn thăm dò tên Lâu Cận Thần này một chút, sau đó đến đòi công với Tào Minh Hoa. Đối với hắn ta mà nói, điều này sẽ không có bất kỳ tổn thất nào. Ở trong Hổ Đầu Thành không được tùy tiện giết người, trừ khi ký văn thư sinh tử, mà ở ngoài Hổ Đầu Thành thì không cần ký văn thư sinh tử gì cả, giết và không giết hoàn toàn chỉ trong một ý niệm. Lâu Cận Thần nhận được thư trả lời rồi. Thư trả lời là bằng lời nói. Hắn vẫn ngồi ở vị trí mà Hà Cát và Công Thúc Phóng mời hắn uống rượu, cạnh cửa sổ hướng ra đường, người đi lại trên đường rất nhiều, có người đi nhanh, vội vội vàng vàng, xuyên qua đám đông, mà có người thì lại thong thả bước đi, dắt theo người đẹp cùng du ngoạn, dạo qua các cửa tiệm trên đường phố. Lâu Cận Thần ngồi ở đó, yên lặng uống rượu, bỗng nhiên cảm giác thấy dưới lầu có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Người đó chính là Hồ Kình Tùng, chỉ nghe thấy hắn ta nói:

"Tại hạ Hồ Kình Tùng, nghe nói các hạ kiếm thuật cao cường, không biết có thể để tại hạ lĩnh giáo một chút không?”

Lâu Cận Thần lập tức hiểu ra, người này có lẽ là đến để thăm dò thực hư của mình, hắn không quan tâm người khác biết mình có loại kiếm thuật gì, kiếm thuật cao minh thực thụ bày sẵn ra đó rồi, mặc ngươi thiên biến vạn hóa, ta dùng một kiếm phá vỡ.
Bình Luận (0)
Comment