Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1101 - Chương 1105: Sấm Sét (1)

Chương 1105: Sấm sét (1) Chương 1105: Sấm sét (1)Chương 1105: Sấm sét (1)

Mà ở phía đầu thành xa xa, có một người từ trong hư không rơi xuống, hắn ta bị một kiếm chém đứt.

Đối phương ẩn trốn trong hư không căn bản không thể trốn được kiếm của Lâu Cận Thần.

Lâu Cận Thần xắn tay áo, nhét thanh kiếm lơ lửng trong U Vọng kia vào trong tay áo mình.

"Còn nữa không?”

Lâu Cận Thần vung kiếm trong tay, lạnh lùng hỏi:

"Pháp thuật của Đạo Luật Tông không phải rất lợi hại sao? Lâu mỗ muốn mở rộng tâm mắt một phen."

"Hừi"

Một giọng nói vang lên từ trong U Vọng, một tia chớp đỏ từ sâu trong bóng tối kia hiện ra, trong mắt Lâu Cận Thần, tia sét hiện ra từ một cung điện, ban đầu chỉ có kích thước bằng nắm tay.

Chỉ trong nháy mắt, nó đã phát triển thành một cung tòa cung điện cao vài thước. Vào thời khắc xuất hiện, cánh cửa lớn của cung điện kia mở ra, có mấy đường chớp lóe lên.Ầm!"

Sấm sét nổ vang, trên sân lại có thêm mấy người. Có người cầm lôi kỳ lập lòe sấm sét, có người cầm lôi ấn, còn có người cầm lôi lệnh, có người mang theo kiếm, có người lại đi tay không, nhưng trong mắt lại lóe lên tia chớp."Lâu Cận Thần, ngươi đã giết đệ tử của Tông ta, thậm chí còn thảm sát người của Pháp Hoa Tông ta, còn không bó tay chịu tội, nếu không, ta sẽ khiến xương cốt ngươi hóa thành tro, chân linh mờ nhạt."

Lâu Cận Thần căn bản không thèm để ý, thanh kiếm nhỏ trong tay khế vung lên, một tia kiếm quang bay ra."Thật to ganl"

Những người đó hiển nhiên không phải là người tầm thường, tia sét trên người bọn họ nổ vang, hóa thành một đường sét biến mất trong U Vọng, chỉ có một vùng ánh chớp rực rỡ lập lòe trong U Vọng. Từng vệt sấm sét ở bốn hướng đông nam tây bắc, mà nơi trung tâm chính là tòa lôi điện kia. Trên tấm bảng phía trên lôi điện có nổi lên ba chữ lớn lập lòe ánh chớp Hình Lôi Điện. Trên một đài thi pháp của Hình Lôi Điện có một người hai tay trống không, trong mắt lấp lánh ánh sét, trên y phục và lòng bàn tay đều là lôi quang, tương hỗ quấn bện vào nhau với sấm sét của Hình Lôi Điện. Toàn bộ Hình Lôi Điện lại hô ứng với sấm sét ở bốn hướng còn lại "Hình Luật Ngũ Lôi Trận của Đạo Luật Tông."

Có người kinh hô. Sự tồn tại của một tông môn chính là có thể tổ chức nên đại trận, có thể thực sự xếp chồng thực lực của mấy người thông qua đại trận. Nếu không có đại trận kết nối, thực lực của mỗi người sẽ không đồng đều, một chút sơ hở nhỏ cũng sẽ dễ dàng bị người khác tóm được, từ đó trở thành nơi đột phá. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ vùng bóng tối U Vọng biến thành một thế giới trắng xám giống như ánh chớp, mà Lâu Cận Thần lại bị vây ở giữa. Người ở giữa Hình Lôi Điện kia giơ tay ra nắm một cái trong hư không, như thể nắm được một cái lôi mâu vậy, trong lôi mâu này có một vệt màu vàng đất, rồi hắn ta ném nó về phía Lâu Cận Thần. Ầm một tiếng, ngọn lôi mâu kia xé rách hư không, rơi xuống người Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần không nhúc nhích nhưng kiếm quang hộ thân của hắn lại chuyển động rồi. Khi kiếm quang quanh người hắn bùng lên rồi thu lại, ngọn lôi mâu kia đã phân tán tách rời dưới kiếm quang, thế nhưng không hề làm Lâu Cận Thần bị thương chút nào. Phía đông có người vẫy lôi kỳ, điện quang lan rộng xuống. Ở phía nam, có người đang cầm ấn ngự lôi, sấm sét như ngọn lửa, chiếu sáng U Vọng, giáng về phía Lâu Cận Thần ở giữa. Ở phía tây, có người dùng ngự kiếm lôi kéo sấm sét, lôi quang theo kiếm giáng xuống, kiếm quang và lôi quang đều có màu vàng trắng, đâm thẳng về phía Lâu Cận Thần. Ở phía bắc, có người đang cầm lôi lệnh và di chuyển, trong miệng niệm chú, từng †ia sét màu đen từ trong lôi lệnh bắn ra, hướng về phía Lâu Cận Thần. Giữa bọn họ và Hình Lôi Điện trên đỉnh đầu hình thành nên một pháp trận ngũ hành giam giữ. Ngũ hành ngũ lôi khóa chặt hư không, tạo thành một tấm lưới sấm sét. Ánh sáng sấm sét từ năm hướng đánh về phía Lâu Cận Thần, kiếm quang trên người hắn nuốt vào nhả ra, đánh tan hết lôi quang giáng vào người mình kia. Hắn biết rằng càng ở lâu trong một pháp trận sẽ càng giống như một con chim bị mắc lưới, càng vướng vào càng chặt, cuối cùng chết vì kiệt sức. Tuy nhiên, trong mắt người khác, Lâu Cận Thần trong trận giống như thực hư vô định, lúc thì thực, kiếm quang trên người dâng lên thu vào, chém đứt lôi quang, lúc thì là hư ảo, cho dù kiếm dẫn lôi quang xuyên qua thân thể hắn nhưng lại giống như đang xuyên qua một cái bóng. Bọn họ ngay lập tức hiểu rằng pháp thuật của Lâu Cận Thần tuyệt đối không chỉ đơn giản là kiếm thuật. Nói cách khác, kiếm thuật mà người này luyện tập đã rất thành thạo rồi, bất kể kiếm thuật hay pháp thuật gì, kiếm thuật cũng đã chăm sóc những chỗ khác rồi. Chính vào lúc này, Lâu Cận Thần cầm kiếm trong tay, nâng lên quá đầu, chém về phía bầu trời. Bọn họ nhìn thấy một vết nứt xuất hiện trong hư không, nhìn thấy một vùng kiếm quang tách rời vùng hư không sấm sét này. Ngũ Lôi Pháp Trận lập tức bị phá vỡ, nhưng người trong lôi điện kia chỉ nhìn thấy một đường kiếm quang lao thẳng về phía mình.
Bình Luận (0)
Comment