Chương 1104: Cạm bây (2)
Chương 1104: Cạm bây (2)Chương 1104: Cạm bây (2)
Hắn đặt chén xuống, sau đó lại rót đầy rượu vào hai chén của bọn họ rồi rót đây cho mình, cầm chén lên uống sạch một hơi, rồi lại cầm chén rượu của hai người lên thay bọn họ uống sạch.
Sau đó hắn lại rót đầy chén rượu của ba người.
Có hai xác chết, một nằm trên bàn và một nằm ngả trên lưng ghế.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, có một áp lực nặng nề đè ép lên trái tim bọn họ, bọn họ cảm thấy không thể thở được.
Lâu Cận Thần uống xong hũ rượu này, đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên có một giọng nói truyền vào tai hắn:
"Pháp Hoa Giới đã công khai đứng về phía Thượng Thương rồi, người của Đạo Luật Tông giết chết hai người này chính là để dụ ngươi ra ngoài."
Lâu Cận Thần nghiêng đầu liếc nhìn một cái, người đó đang ngồi một mình ở đó, Lâu Cận Thần chưa từng gặp qua, đối phương dường như biết được không ít chuyện bí mật. Lâu Cận Thần đứng lên nói:
"Ta cũng không biết nhiều, điều ngươi nói ta cũng mới nghe nói gần đây, từ khi ta bắt đầu tu hành đến nay, chưa từng có ai nói cho ta biết ta đang ở phe nào, ta chỉ làm những chuyện ta muốn làm, bọn họ là bằng hữu của Lâu Cận Thần ta, thế nhưng bọn họ lại chết trước mặt ta, ta phải đi báo thù cho bọn họ."
Nói xong, hắn sải bước đi ra ngoài, sắc mặt người ngồi ở đó kia khẽ thay đổi, lưỡng lự muốn nói, cuối cùng chỉ có thể thở dài trong lòng:
"Lại có người rơi vào bấy, đáng tiếc, dưới tổ sư đã không còn ai có thể tới đây cứu giúp rồi."
"Đáng tiếc, thật đáng tiếc, một vị đại kiếm tiên như vậy chính là nhân tài hiếm có dưới ghế tổ sư."
Trong lòng người kia vừa nghĩ vừa đi đến đầu thành, hắn ta đoán rằng tên Lâu Cận Thần này rời thành, nhất định sẽ bị bao vây tấn công bởi Đạo Luật Tông. Lâu Cận Thần trả tiền xong, đi ra khỏi tửu lâu, nhìn bầu trời, một vùng trắng nhạt, không thấy thân ảnh của Hổ Quân, biết rằng có lẽ Hổ Quân sẽ không quản chuyện này. Hắn phát hiện hai bên đường có rất nhiều người đang nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ dò xét cùng địch ý, mà lửa giận trong lòng hắn lại không thể đè nén mà bộc phát ra, hắn cao giọng nói:
"Người của Đạo Luật Tông, chịu chết ở ngoài thành!"
Hắn vừa nói xong, kiếm quang trên người lóe lên, một tiếng kiếm ngâm vọng khắp Hổ Đầu Thành. Lâu Cận Thần hóa thành cầu vồng kiếm và rời khỏi Hổ Đầu Thành, đứng trong khoảng hư không U Vọng, kiếm quang quanh người như cầu vồng bạc, sắc bén chói mắt. Hắn vừa dứt lời, trong thành liên vang lên một giọng nói đầy tức giận:
"Cuồng ngạo, tìm cái chết."
Sau đó một đường sáng bay ra, một người xuất hiện, chỉ thấy hắn ta vừa giơ tay lên, một đường kiếm quang lượn vòng bay ra. Ánh kiếm kia mơ hồ vô định khiến người ta không thể nắm bắt được quỹ đạo của kiếm quang, mà Lâu Cận Thần lại móc ngón tay vào ống tay áo, trong tay xuất hiện một tia kiếm quang, hóa thành một thanh kiếm nhỏ. Khoảnh khắc thanh kiếm nhỏ xuất hiện, nó đã được vung ra. Một tia kiếm quang phát ra từ mũi kiếm, tạo thành ánh sáng giống như vầng trăng khuyết. Kiếm quang này vừa phát ra, hắn liền không quan tâm tới kiếm quang lượn vòng kia của đối phương, bởi vì kiếm quang của hắn đã cắt đứt quỹ đạo bay của kiếm quang kia. Cùng lúc đó, trong mắt đối phương chỉ nhìn thấy một tia kiếm quang xé rách hư không, vô cùng đột ngột, trong lòng hắn ta giật mình, nhảy sang một bên và trốn vào trong kiếm quang, thế nhưng vẫn không thể tránh được đường kiếm quang kia đang hướng về phía mình. Ánh kiếm đó dường như đang kéo dài ra, trong mắt mọi người chỉ là một tia lóe lên, nhưng lại có cảm giác lan rộng như sấm sét. Tuy nhiên, nó hoàn toàn khác với cảm giác kinh hoàng kia của sấm sét, kiếm quang của hắn chính là một dòng ánh sáng lặng lẽ lạnh lùng. Một cơ thể với đầu lìa khỏi xác rơi xuống từ trong ánh sáng, lơ lửng trong hư không."Còn có ai tới?"
Lâu Cận Thần hỏi, thanh âm chấn động U Vọng, trong Hổ Đầu Thành cũng vang dội, lúc này ở đầu thành đã xuất hiện không ít người. Người vừa mới khuyên nhủ Lâu Cận Thần kia nhìn thấy thi thể lơ lửng trong hư không, hắn ta biết người này cũng là một kiếm tiên từng xếp hạng trong top 100 của kiếm bảng, vậy mà đối mặt với Lâu Cận Thần lại không thể đỡ nổi một kiếm. Lúc này, lại có một đường kiếm quang bắn ra từ đầu thành. Kiếm quang kia vừa mới phát ra đã sáng rực một vùng, nếu như nói kiếm quang của người trước đó mơ hồ vô định thì kiếm quang của người này lại cực kỳ hung hãn, vùng kiếm quang rực rỡ đó thuộc về Kiếm Quang Phân Hóa. Trong nháy mắt, kiếm quang đã tụ tập trong khoảng không trước mặt Lâu Cận Thần. Ngàn kiếm hóa thành một kiếm, đây là một loại ứng dụng của Kiếm Quang Phân Hóa. Mà Lâu Cận Thần vẫn chỉ dùng thanh kiếm nhỏ trong tay chém vào trong hư không. Một tia kiếm quang quét rách hư không, kiếm quang rực rỡ tụ tập lại kia lập tức mờ đi dưới một kiếm này. Mọi người đều nhìn thấy kiếm quang rực rỡ kia vỡ nát, hư không bị phá rách, Lâu Cận Thần đứng ở giữa, kiếm quang giống như tấm ván gỗ trôi theo sóng, bồng bềnh hướng về hai phía.