Chương 1103: Cạm bây (1)
Chương 1103: Cạm bây (1)Chương 1103: Cạm bây (1)
Vì vậy, khi người của Thượng Thương tới thành làm việc, hắn ta cũng không khắt khe như thế.
Hổ Vô Cữu biết rất rõ rằng sau khi thân phận của Lâu Cận Thần bị bại lộ, thứ nghênh đón hắn sẽ là sự truy giết và bắt giữ không ngừng nghỉ.
"Cuộc chiến giữa Đạo Chủ và Thượng Thương đã kéo dài hơn năm ngàn năm, dưới quyền Đạo Chủ có một nhóm đệ tử, cũng có những người ủng hộ trong âm thầm, lúc này cuộc chiến đã mở rộng rồi hơn nữa còn có khí thế cuốn sạch tinh vũ, rất nhiêu người hoặc công khai hoặc bí mật đã tham dự vào, vì vậy ngươi phải cẩn thận."
Hổ Vô Cữu xoay người nhảy vào trong hư không, cũng không nói cho Lâu Cận Thần biết phải làm thế nào mà chỉ nhẹ nhàng cảnh cáo hắn một câu. Lâu Cận Thần ra khỏi tổ kiến, trong lòng nghĩ tới một chuyện."Nếu 'Địa Cầu' đó là một thế giới do Đạo Chủ khai lập, dùng để phân tích thiên đạo, vậy hiện tại bị phơi bày ra ngoài thì sẽ có hậu quả gì?"
Lâu Cận Thần không biết. Hắn đi trong rừng, đến con đường bên ngoài Kiếm Viên, đến quán rượu kia và tìm một bàn bên cạnh cửa sổ nơi hắn lần đầu tiên tới uống. Hắn phát hiện ở đó vậy mà lại có hai người đang ngồi, chính là Hà Cát và Công Thúc Phóng đã đi xa để tránh rắc rối. Khi nhìn thấy Lâu Cận Thần, bọn họ lập tức đứng dậy và cúi người hành lễ với Lâu Cận Thần mà không nói một lời nào. Lâu Cận Thần vội vàng đi tới đỡ lấy cánh tay của bọn họ và nói:
"Hai vị sư huynh đều là tiền bối của ta, đã dạy ta rất nhiều điều, hà tất phải như vậy chứ." "Tất cả đều là lỗi của bọn ta, khiến sư đệ kết thù với người khác, nào, tới uống rượu."
Hà Cát nói. Ba người lại lần nữa ngồi vào chỗ. Chỉ là Lâu Cận Thần nhìn biểu cảm của hai người lại thấy có chút không đúng, bởi vì bọn họ không có loại vui mừng cao hứng khi tương phùng kia. Sắc mặt của Lâu Cận Thần trở nên nghiêm túc, hắn hỏi:
"Hai vị sư huynh có việc gì khó nói sao?”
Trong miệng của Công Thúc Phóng đột nhiên chảy máu ra, chảy xuống ngực, hắn ta mở miệng nói:
"Pháp... Hoa... Thượng... Giới..." Hắn ta còn chưa nói xong, toàn bộ khí tức trên người nhanh chóng yếu dần, chỉ trong thời gian ngắn đã mất đi khí tức. Mà ở phía đối diện, Hà Cát tiếp tục nói:
"Đạo... Luật... Tông..."
Ba chữ này vừa được nói ra, toàn thân hắn ta cũng không còn khí tức nữa. Trong tửu lâu không có nhiều người, thế nhưng vẫn có một số người nhìn thấy cảnh tượng này, không ai sợ hãi mà chỉ cau mày nhìn mà thôi. Lâu Cận Thần ngồi đó không nhúc nhích, bàn tay vốn định đưa tay đỡ lấy người chậm rãi thu về, hắn biết rất rõ hai người đều đã chết rồi. Hắn chậm rãi cầm chén rượu lên và nhấp một ngụm, rượu vào cổ họng mát lạnh, cay cay nhưng cũng không khó chịu bằng tâm trạng của hắn lúc này. Rõ ràng là hai người này đã trúng pháp thuật rồi. Đạo Luật Tông Lâu Cận Thần nghe đến cái tên này, đại khái có thể tưởng tượng được hai người đã trúng loại pháp thuật nào, rõ ràng hai người đã vi phạm lời hứa với Đạo Luật Tông để báo tin cho mình, vì vậy bọn họ mới chết dưới luật ngôn. Lâu Cận Thần không phải là người tuyệt tình, hắn là người có tinh thần hành hiệp trượng nghĩa, thường hay cảm tính. Chỉ có những người cảm tính giàu cảm xúc mới có thể không màng mọi thứ ra tay chống lại sự bất công và bóng tối kia. Tinh vũ rộng lớn, bóng tối vô biên sẽ tạo nên từng con người vô tình, bởi vì sâu trong tiềm thức mọi người đều nghĩ rằng một lần ly biệt sẽ vĩnh viễn khó gặp lại.
Vì vậy, có rất ít người trong tinh không này thực sự đầu tư tình cảm cho ai đó, cho dù là cùng cộng hưởng về tình cảm cũng chỉ là lướt qua. Mà sinh mệnh trường thọ khiến rất nhiều người coi thường tình cảm, bởi vì cho dù là kinh nghiệm tự thân hay là từ những lời răn dạy của sư trưởng đều sẽ nói rằng, khi ngươi còn sống, từng người bằng hữu trước đây của ngươi già và chết đi hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc là chiến đấu và chết trong tinh không, ngươi sẽ đau khổ hết lần này đến lần khác. Để giảm bớt nỗi đau đó, người ta cố gắng cắt đứt hết tình cảm khi một người rời đi, trong thâm tâm bọn họ ngầm thừa nhận rằng mối quan hệ với người này đã đứt đoạn rồi.
Nếu như hai người Hà Cát và Công Thúc Phóng chết trong tinh không và không bao giờ gặp lại nữa, Lâu Cận Thần sẽ chỉ có thể cất bọn họ vào sâu trong ký ức, thế nhưng hiện tại bọn họ lại chết trước mặt mình. Hơn nữa, lúc chết bọn họ rõ ràng có lời muốn nói, chỉ là hai người hợp lại cũng không nói được ra hết thì đã chết rồi. Điều này khiến trái tim cứng cỏi vốn được tôi luyện trong bóng tối của Lâu Cận Thần đột nhiên cảm thấy đau đớn. Hắn không thích người khác vì mình mà chết, mặc dù người giết chết bọn họ là người của Đạo Luật Tông, thế nhưng nếu không phải mình giết chết tên Tào Minh Hoa kia thì hai người bọn họ đã trốn đi rồi, tuyệt đối sẽ không chết đi.