Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1108 - Chương 1112: Đuổi Trốn (1)

Chương 1112: Đuổi trốn (1) Chương 1112: Đuổi trốn (1)Chương 1112: Đuổi trốn (1)

Hắn ta lùi lại mà cầu việc khác, hy vọng giáng xuống lôi kiếp cho mỗi một người tăng đến Nhập Hư cảnh, thông qua lôi kiếp để làm chấn động tâm linh của đối phương, từ đấy phân biệt ra kẻ phản nghịch Thượng Thương ở trong đó.

Lần này lại nhận được không ít người ủng hộ, nhưng người ủng hộ lại thêm ý tưởng của bọn họ.

Thí dụ như là, chẳng những cần lôi kiếp, mà còn phải thêm hỏa kiếp.

Còn muốn thêm cả phong kiếp và thủy kiếp.

Lôi Nguyên Tử cảm thấy ba cái này cũng tạm được, nhưng một đống kiếp lung tung mà người khác kêu muốn thêm vào đã khiến toàn bộ chủ đề của hội nghị bị dẫn vào trong những cuộc khắc khẩu và giải thích.

Tất nhiên trong thâm tâm hắn ta hiểu rằng, nếu như ý tưởng của mình bày tỏ với Thượng Thương được thông qua, khi đó hắn ta sẽ được chấp chưởng quyền hành lôi kiếp từ Thượng Thương. Đến lúc ấy, ức vạn chúng sinh trong giới vực chư thiên đều phải nằm dưới cái quất roi của mình, tới khi ấy, bản thân sẽ trở thành tồn tại trên ức vạn người, cho dù gặp phải Đạo Chủ cũng có thể đọ sức một chút. Nhưng Lôi Nguyên Tử phát hiện ra người khác cũng nhìn ra tâm tư của mình, cho nên đều mang hàng riêng vào.

†ruyendichvip.com

Trong lòng hắn ta hơi tức giận đối với việc này, cảm thấy những kẻ đó không thấy rõ thời thế, sau khi lộ ra tri thức của 'địa cầu' kia, người vốn đã dòm ngó quyền hành của Thượng Thương càng tiến thêm một bước vươn tay ra chộp tới quyền hành của Thượng Thương. Thượng Thương tìm được nơi Đạo Chủ ẩn núp, lại không ngờ tới nơi được tìm ra vậy mà là nguồn gốc của ô nhiễm, vùng tri thức kia làm bẩn cả một mảnh thiên địa. Trong lòng Lôi Nguyên Tử gấp gáp, nhưng đám người này vậy mà nhân cơ hội kèm theo hàng riêng, cứ như vậy làm rối loạn kế hoạch của chính mình, thực sự đáng giận. Mà lúc này, hắn ta thu được thư cầu cứu truyền tới từ đạo tràng, vì vậy lập tức trở về. Nhưng khi hắn ta trở về lại phát hiện chính mình đã rơi vào trong Tứ Tuyệt Trận, thế nhưng trong lòng hắn ta ngược lại còn vui mừng, bởi vì lúc hắn ta trở lại thì đã nói với vài người rằng mấy vị bằng hữu kia ở cùng mình. Đến lúc đó không phải đám bọn họ săn chính mình, mà là chính mình săn bọn họ. Hắn ta biết, mấy vị bằng hữu của mình đang ở sau lưng, chỉ cần bản thân chống cự một lúc là được.

Nhưng Tứ Tuyệt Trận lại cường đại nằm ngoài dự liệu của hắn ta, trong nháy mắt hắn ta đã bị buộc xuất hiện, hắn †a cảm nhận được một tia giam cầm mãnh liệt. Từ hư không đông lại, đến cảm giác bị giam cầm và trấn áp thấm sâu vào thân tâm của chính mình. Cho dù quanh người hắn ta có dòng điện chạy nhanh, cố gắng hóa thành điện quang chui đi thì cũng liên tục thất bại hai lần. Thân thể của hắn ta hư thực không ổn định, điện quang chớp tắt, nhưng trong tai lại nghe thấy có người quát:

"Còn chờ gì nữa, lúc này không dùng một kiếm chém đầu hắn thì chờ đến bao giờ?"

"Cái gì, giết ta?"

Trong lòng Lôi Nguyên Tử cả kinh, hắn ta không muốn chết khi còn chưa đợi được bằng hữu sau lưng đến. Nếu như thế, chỉ sợ sẽ trở thành chuyện cười lớn nhất trong thiên địa. Lôi đình trong lòng hắn ta chấn động mãnh liệt, lôi ấn nấp trong khí hải cuối cùng mở ra một vết nứt, từ trong miệng phun ra ngoài. Lúc này, hắn ta nghe thấy một tiếng kiếm minh. Sau đó thần hồn của hắn ta nhảy nhẹ, linh đài phản chiếu một luồng ánh kiếm mờ mịt lao về phía hắn ta. Luồng ánh kiếm ấy khiến hắn ta trong nháy mắt nghĩ đến vị Đạo Chủ kia. Vị Đạo Chủ ấy đã dùng đạo Thiên Địa Phân Âm Dương này để hoàn toàn đứng ở mặt đối lập với Thương Thiên, và ánh kiếm này khiến hắn ta trông thấy đạo lý mà câu nói đó bày ra. Có rất nhiều người đã tu thành pháp thuật dựa trên câu nói Thiên Địa Phân Âm Dương này, hắn ta đã từng nhìn thấy rất nhiều thần thông tuyệt diệu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta trông thấy một vệt ánh kiếm thuần túy như vậy. Hắn ta vừa giống như đã nhìn thấy, vừa tựa như không thấy gì, dường như chỉ cảm nhận được.

Cứ như ảo giác mơ hồ, trong ảo giác có một vệt ánh kiếm như thế đâm tới. Thậm chí vào lúc này, hắn ta cho rằng đối phương đang làm pháp thuật nào đó khiến chính mình sinh ra ảo giác. Ngay sau đó, kiếm minh trong tai hắn ta vang dội hơn. Nhưng áp lực giam cầm trên người hắn ta ngay lập tức được giải phóng. Vào giờ phút này hắn ta vô cùng sợ hãi, nhưng lại chẳng thể làm gì, hắn ta nhìn thấy thân thể và đầu của mình tách rời. Chỉ có một ít ý nghĩ ở trong mắt, hắn ta ra sức chui lên. Một tia điện lóe ra. Hắn ta biết mình nhất định có thể chạy trốn, bởi vì con mắt này là nhận được từ lôi đình chi nhãn được Thượng Thương chúc phúc. Hắn ta cảm thấy không ai có thể giam cầm con mắt này, chỉ cần lúc này trốn thoát, vậy thì có thể tạo lại thân thể. Nhưng hắn ta lại nghe thấy tiếng kiếm vang. Tiếng kiếm vang bay bổng, dường như tiếng kiếm vang trước đó vẫn chưa hoàn toàn tán đi, chỉ là dư âm của kiếm minh.
Bình Luận (0)
Comment