Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1114 - Chương 1118: Chiến Tranh Bùng Nổ (1)

Chương 1118: Chiến tranh bùng nổ (1) Chương 1118: Chiến tranh bùng nổ (1)Chương 1118: Chiến tranh bùng nổ (1)

Vào lúc này, hắn cảm giác được trong bóng tối kia có một con mắt đang quan sát nơi này.

Hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của Tiên Thiên Linh Căn của Quế Thiên Quân này, loại khí thế dường như có thể tự mình nâng đỡ cả một vùng trời u tối kia khiến Lâu Cận Thần nảy sinh chút kính sợ, thế nhưng sự tồn tại cường đại như vậy vẫn còn yếu dưới "Thượng Thương.

Một vùng trời đen tối dường như bao trùm lấy mọi thứ.

Có người sẽ cảm thấy rằng trong bóng tối này, có thể tự do ra vào, tung hoành ngang dọc, mọi thứ đều là tự tại, thế nhưng vào lúc này, vùng bóng tối này lại giống như một cái nắp che phủ.

Một cái nắp đen vô hình bao phủ mọi thứ. Nếu mọi chuyện cứ diễn ra như vậy trong thời gian dài thì việc trong lòng nảy sinh cảm giác khó chịu là điều khó tránh khỏi."Vậy Thiên Quân là muốn ta chặt bỏ cành cây bị bệnh này sao?”

Lâu Cận Thần hỏi."Đúng vậy, nếu Lâu Kiếm Tiên có thể giúp ta cắt bỏ một cành bị bệnh, tách ổ bệnh ra, ta vô cùng cảm kíchl"

Quế Thiên Quân nói. Lâu Cận Thần chỉ nhìn bầu trời và nói:

"Lâu mỗ một thân một mình, chỉ có một thanh kiếm bầu bạn, không cần cảm tạ gì cả."

Lâu Cận Thần nói. Nhưng Quế Thiên Quân lại mỉm cười, chỉ lên bầu trời và nói:

"Có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đấy." Hắn ta vừa dứt lời, trên bầu trời tối tắm kia mơ hồ xuất hiện một con mắt, lại có một vầng trăng khác hiện ra. Ngoài ra còn có một bóng người âm trầm cao ngạo, phát ra thân quang đen đỏ quanh người in dấu trên bầu trời đen tối đó, rồi lại có một ngôi sao vàng lấp lánh xuất hiện. Nhưng vào lúc này, một luồng ánh sáng từ nơi xa truyền đến, lúc đầu luồng ánh sáng đó chỉ là một chấm, không lâu sau, luồng sáng càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng đậm, giống như một ngôi sao chổi bay ngang qua mái vòm tối tăm. Lâu Cận Thần nhìn kỹ, nhìn thấy một bóng người đang chạy trong hư không. Khoảng hư không đen tối kia tựa như đã hình thành một lớp kết dính và xiềng xích trên cơ thể hắn ta, mỗi bước tiến của hắn ta đều sẽ tạo ra một lực kéo cực lớn, đến nỗi khiến cho cơ thể hắn ta ma sát với khoảng hư không tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Người này vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Lâu Cận Thần nhìn thấy hắn ta mặc áo lam, đội mũ quan, dáng vẻ uy nghiêm, lại có cảm giác như chui ra khỏi bùn nhưng không bị vấy bẩn. Một tay hắn ta cầm phất trần, một tay cầm Như Ý, đối mặt với một bóng người âm trầm đầy bá khí khác và nói:

"Phục Đô, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi."

Mà thân ảnh uy nghiêm âm trầm đầy bá khí kia thì nhìn hắn ta, ánh lửa đỏ sâm quanh người bay lượn, chỉ nói:

"Thượng Thương rủ lòng thương thế nhân, nhưng thế nhân lại không biết trân trọng."

"Tên tuổi của Phục Đô truyền khắp các giới, hôm nay chính là muốn lĩnh giáo đại pháp của Phục Đô ngươi."

Nói xong lời này, hắn ta tiến lên một bước, vung Như Ý trong tay, đánh vào thân ảnh âm trầm uy nghiêm kia. Những người bên dưới nhìn thấy một vùng thần quang rực rỡ, xé nát bầu trời tối tăm kia. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bầu trời giống như một tấm vải pha màu rách nát, đủ loại ánh sáng rực rỡ như thuốc nhuộm hắt loạn trong bóng tối. Lâu Cận Thần đã sớm nghe nói về Đồ Nguyên này nhưng không ngờ lại gặp được hắn ta ở đây, hơn nữa hắn ta còn đang đối mặt với một đám cường địch, không hề sợ hãi mà xông lên chiến đấu. "Mời Lâu Kiếm Tiên ra tay."

Quế Thiên Quân nói. Lâu Cận Thần giơ kiếm lên, hóa thành một đường kiếm quang đáp xuống cành quế nhiễm bệnh kia. Khi đến gần, hắn mới nhìn thấy một cành đã lấm tấm những đốm đen đỏ, cành lá màu bạc đã nhuộm lên những nốt đỏ đen trông vô cùng bắt mắt. Hắn móc ngón tay vào mép ống tay áo, một vệt sáng chui ra và được hắn nắm trong tay, hóa thành một thanh kiếm nhỏ. Hắn nhìn lần theo những đốm đen đỏ kia thì phát hiện chúng đang lan rộng và phát triển về phía thân cây. Hắn vốn biết rằng không thể chỉ tỉa cành đơn giản được, lập tức kiếm trong tay khẽ khua vẫy, kiếm hóa thành lưỡi kiếm dài ba thước. Hắn không biết trận chiến trên bầu trời có ảnh hưởng gì đến Quế Thiên Quân này hay không, nhưng nếu Quế Thiên Quân đã nóng lòng muốn hắn đi lên, vậy thì hắn sẽ thử xem sao. Hắn dựa vào thân cây, chống mũi kiếm trong tay vào cành cây, lúc này ý thức của hắn đã được kết nối với cây quế đó. Hắn nhìn thấy ba màu đan xen vào nhau, một trong số đó là màu lục lam, đó là màu bản mệnh của quế bạc, ngoài ra còn hai màu là đỏ và đen, chúng đã xâm chiếm vào trong màu lục lam và hòa trộn vào nhau rồi. Ba màu sắc hòa trộn thành một vùng, ngay khi Lâu Cận Thần cảm nhận được, hắn đã xuất kiếm rồi. Không cần phải rút kiếm, tâm kiếm ứng niệm ra. Trong vùng không gian này đột nhiên xuất hiện một đường ánh sáng, ánh sáng đi lại ngoằn ngoèo trong khoảng hư không ba màu đan xen, đi đến đâu ba màu phân tách ra đến đó.
Bình Luận (0)
Comment