Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1115 - Chương 1119: Chiến Tranh Bùng Nổ (2)

Chương 1119: Chiến tranh bùng nổ (2) Chương 1119: Chiến tranh bùng nổ (2)Chương 1119: Chiến tranh bùng nổ (2)

Một bên là màu đen và đỏ, bên kia là màu lục lam.

Điều này giống như bức tranh Huyền Quang Phân Thiên Sắc' kia vậy, một đường sáng không biết từ đâu phát ra phân tách vùng thiên địa này.

Bên ngoài, từng cành quế bị cắt đứt, từ bề mặt cây đến thân cây đều như thể bị cắt tỉa bởi một chiếc kéo vô hình.

Chẳng bao lâu sau, tất cả những gì còn lại của cây quế bạc chỉ là một thân cây trơ trụi.

Khi Lâu Cận Thần mở mắt ra, trên bầu trời vẫn còn đang đại chiến, nhưng hắn biết công việc của mình đã xong rồi.

Cây quế này đương nhiên không phải do hắn cắt mà là Quế Thiên Quân tự mình chủ động cắt đi.

Quế Thiên Quân ở bên cạnh mỉm cười nói:

"Trước đây ta chỉ nghe nói, hiện tại ta đã tận mắt nhìn thấy kiếm pháp của Lâu Kiến Tiên, quả thực xứng đáng với cái danh Kiếm Tiên, nhỏ bé như phi quang, không biết từ đâu phát ra, không biết giáng xuống đâu, những nơi đi qua, sắc trời phân tách, âm dương tách biệt, đơn giản mà lại huyền diệu."

Lâu Cận Thần chỉ cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, vùng trời đậm màu kia đang dần nhạt đi, thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được trong bầu trời sâu thẳm đang giao tranh càng lúc càng kịch liệt, rõ ràng hai người kia đã đánh tới vực sâu của bóng tối. Những người khác dường như đều bị thu hút và biến mất trong khoảng hư không này. Lâu Cận Thần đột nhiên nảy ra ý nghĩ rút kiếm ra và tham gia vào những trận đấu đó. Có điều, hắn vẫn đè nén ý nghĩ trong lòng lại và hỏi:

"Những người kia, ai là bằng hữu của Thiên Quân, ai là kẻ địch?"

Quế Thiên Quân cười nói:

"Ngoại trừ vầng trăng sáng kia là bằng hữu của ta ra, những người khác đều không phải là bằng hữu của ta, có người đã giúp ta, ta lại không thể không báo đáp."

Lâu Cận Thần cũng không nói không cân báo đáp nữa mà chỉ nhìn hắn ta, hắn ta xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một quả nhỏ màu bạc. "Đây là quả quế của ta, ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm mới kết trái, sau khi ăn có thể gột rửa thể xác và tâm hồn. Kiếm thuật của ngươi tuy rằng rất huyền diệu nhưng căn cơ vẫn có chút mỏng, trong thần hồn xác thịt còn còn quấn bện một số thứ khác, quả quế này có thể giúp ích cho ngươi."

Lâu Cận Thần cũng không hề khách sáo, hắn giúp người không nghĩ tới lợi ích nhưng thứ người khác cho thì hắn cũng sẽ không từ chối. Sau khi nhận lấy, quả quế to như hạt lạc, khi cho vào miệng thì giòn, hơi ngọt, có mùi thơm thanh mát. Mùi thơm mát này lập tức xông vào lục phủ ngũ tạng, vào não, vào xương cốt, toàn thân hắn dường như được mùi hương thơm mát này gột rửa, một số khí dơ vốn có trong người đều được cuốn đi. Hắn đứng ở đó, cơ thể run rẩy như bị điện giật. Hắn cảm thấy thần hồn mình muốn bay lên nhưng lại bị nhốt chặt trong cơ thể. Khi hắn tỉnh dậy, bầu trời đã là một vùng yên tĩnh, ngay cả vầng trăng sáng kia cũng đã biến mất, mà cây quế bên cạnh đã mọc cành và lá mới. Quế Thiên Quân vẫn đứng đó, hai tay chắp sau lưng nhìn bầu trời, hắn ta giống như một cái cây hình người, đứng đó bất động, chỉ nhìn bầu trời."Cảm ơn quả quế của Quế Thiên Quân."

Lâu Cận Thần nói. Hắn biết quả này sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn, từ khi tu luyện đến nay hắn luôn đi theo con đường tự ngộ tự đắc, suốt một đường đạp bằng mọi chông gai, bản thân đã bước ra khỏi con đường máu, sư pháp đương nhiên là tốt nhưng cũng sẽ khiến thân thể lưu lại rất nhiều nội thương.

Ngoài ra còn có những vết thương kể từ khi bí linh gửi thân lúc trước."Không cần cảm tạ, với kiếm pháp của Lâu Kiếm Tiên, nhất định là người trong cục, mong hãy bảo trọng."

Quế Thiên Quân nói."Trong cục ngoài cục, ta cũng không biết, ta nhìn thấy một vùng màu sắc hỗn độn là chỉ muốn một kiếm chém đứt rồi nhảy ra bên ngoài xem xem sắc trời thực sự."

Lâu Cận Thần nói."Nếu lời nói này của ngươi bị Thượng Thương nghe thấy thì sẽ bị trấn giữ trong Cửu U rồi."

Quế Thiên Quân nói. "Ha ha, vậy thì bớt nói lại."

Lâu Cận Thần cũng đứng ở chỗ đó, nhìn bầu trời đen tối kia. Hắn chợt cảm thấy nếu mình có thể trở thành một cái cây thì cũng không tồi, có thể đứng ở một nơi mấy vạn năm, cảm nhận được tỉnh hoa của mặt trời và mặt trăng, quan sát sự biến đổi của gió mây giữa đất trời cũng là một loại cảnh giới hiếm có. Lâu Cận Thần không lập tức rời đi mà chỉ đứng đó cùng Quế Thiên Quân, đây là nơi yên bình hiếm có. Không lâu sau, có một nữ tử đột nhiên đi tới. Nàng ở phía xa xa nhìn Lâu Cận Thần đang đứng đó mà Quế Thiên Quân không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ có một cây quế màu bạc mới đâm chồi tản phát ra ánh sáng bạc, dưới ánh sáng bạc, có một người đang đứng sừng sững nhìn bóng tối vô biên. Người nữ tử đến là Tiết Bảo Nhi. Nàng đã thay đổi rất nhiều nhưng lại như thể vẫn không thay đổi chút nào. Điều thay đổi chính là †u vi của nàng, là khí chất bên ngoài của nàng, có lẽ vì tu vi công pháp có sự cải thiện nên cả người nàng đều trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment