Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1116 - Chương 1120: Gió Thổi Bông Liễu Tan

Chương 1120: Gió thổi bông liễu tan Chương 1120: Gió thổi bông liễu tanChương 1120: Gió thổi bông liễu tan

Song trong đó, điều không thay đổi chính là loại cảm giác mà Lâu Cận Thần cảm nhận được của đối phương dành cho mình.

Có một số người, trời đất có biến đổi nhưng trái tim của họ vẫn không thay đổi, một số thì tâm lại thay đổi theo trời đất.

Ai có thể nói ai sai chứ, bọn họ đều không sai, không thay đổi và thay đổi, vĩnh viễn là sự tồn tại phụ thuộc lẫn nhau, thứ biểu hiện trên người mỗi người đều đáng quý.

"Tiết cô nương, đã lâu không gặp."

Lâu Cận Thần cười nói.

Tiết Bảo Nhi mỉm cười dịu dàng và nói:

"Lang sư vừa gặp mặt đã trêu đùa."

Tiết Bảo Nhi gọi ra tiếng lang sư' một cách tự nhiên, nàng từng vì mình gọi là Lâu Cận Thần mà rối rắm, nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện lúc mình gọi là lang sư vân là thuận miệng nhất, đã từng có thời gian tu hành trong Thái Học của Càn Quốc, trong lòng nàng giống như một quầng sáng dịu nhẹ, đọng lại rất lâu không tan biến. Cho dù Càn Quốc không còn nữa, nàng tự mình mở ra Yên Lam giới, cũng chỉ là vậy. Sau này, nàng biết được một số nơi có gọi phu quân của mình là 'lang quân, nàng có một thời gian không dám gọi chữ lang” này. Nhưng sau khi chịu đựng sự khó xử trong lòng và lại gọi một tiếng lang sư, toàn bộ cơ thể và tâm trí của nàng như có một dòng điện chạy qua, có chút ngượng ngùng và có chút lảng tránh, mà Lâu Cận Thần thì lại dường như không để tâm chút nào, loại thái độ này của hắn khiến Tiết Bảo Nhi cũng cảm thấy thoải mái hơn."Ta đã lâu không dạy ngươi cái gì, ngươi cũng đã là đệ tử của Tố Nguyệt Cung."

Lâu Cận Thần nói."Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, là Lang Sư đã dìu dắt ta, ta mới có thể có được ngày hôm nay, ngài đã dìu ta đi bước đầu tiên, khiến ta học được cách bước đi, ta mới có cơ hội đi xem phong cảnh."

Tiết Bảo Nhi đứng đó, cả người như một đường ánh trăng, khẽ nói:

"Bài thơ mà ngài nói kia, ta đã khắc lên gương của ta, ngài xeml"

Khi Tiết Bảo Nhi lật lòng bàn tay, trong tay đã có một chiếc gương giống như ngọc bích, nàng đưa qua cho Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần cầm lấy, chỉ nhìn thấy mặt sau của gương có khắc một bài thơ:

"Nữ lang hà bất đới trường kiếm, thích lạc tinh hoa sức động thiên, thỉnh quân tạm yết ngã đường trung, nhược cá kiều nương bất lão tiên."

"Thơ hay."

Lâu Cận Thần mỉm cười. Tiết Bảo Nhi mím môi cười khẽ, cầm lấy chiếc gương mà Lâu Cận Thần đưa qua và nói:

"Danh kiếm tiên của lang sư đã truyền khắp tinh vũ, thế nhưng lại không có ai biết tài thi ca của lang sư, thật là đáng tiếc."

"Ha ha, cũng chỉ có ngươi cảm thấy hay."

Lâu Cận Thần cười, nghiêng người nhìn nàng, chỉ cảm thấy cả người nàng giống như một khối bạch ngọc hình người, lấp lánh sáng ngời."Tinh không rộng lớn, lúc chưa bước chân vào tinh không thì muốn vào trong đó, những người khác nhau sẽ nhìn thấy những cảnh tượng khác nhau. Nhưng khi bước vào rồi thì mới phát hiện tinh không này giống như một bàn cờ khổng lồ và phức tạp, thân ở trong đó, đều không được tự chủ."

Lâu Cận Thần thở dài:

"Thế cục mà người khác bày ra, con đường mà họ khiến ngươi đi, mỗi một thứ đều là thứ mà bản thân ngươi phải lựa chọn, đều là do tính cách bản thân ngươi quyết định."

Tiết Bảo Nhi phát hiện Lâu Cận Thần dường như có chút chán nản, lúc nàng đến Tố Nguyệt Thiên Cung này, nàng cũng đã nghe được tin đồn về Lâu Cận Thần, đồng môn của nàng đều nói, trong tinh không xuất hiện một vị kiếm tiên cường đại, hành tung thất thường, không biết từ đâu tới, cũng không biết sẽ đi đâu. Nhưng Tiết Bảo Nhi biết rằng Lang Sư Lâu Cận Thần của mình chỉ là muốn tới tinh không xem xem, tùy duyên gặp một số người thú vị, ngắm nhìn cảnh đẹp, nếu có rượu ngon cũng sẽ thưởng thức một chút, nếu mệt rồi thì đi đến đâu rồi ngủ ở đó một giấc, chỉ vậy mà thôi. Nàng biết rằng Lang Sư của mình nhất định không thích cảm giác bị người khác chỉ đạo. Nàng càng biết rõ rằng Lang Sư không thích cảm giác có kẻ địch theo dõi từ phía sau mà luôn không thể giải quyết được."Có điều không sao cả, một vĩ nhân từng nói, đấu với trời là thú vui vô tận, đấu với đất là thú vui vô tận, đấu với người là thú vui vô tận. Ta không thích, nhưng đã vào thế cục rồi vậy thì nhất định phải đấu đàng hoàng một phen."

Lâu Cận Thần nói xong, Tiết Bảo Nhi lại mỉm cười, đây chính là dáng vẻ Lâu Cận Thần trong lòng nàng, không bao giờ chịu thua, luôn tràn đầy ý chí như vậy."Ta nguyện ý đi cùng với Lang Sư, chinh chiến tinh vũ." Tiết Bảo Nhi nói."Ha ha, tâm ý của ngươi ta đã nhận, thế nhưng ta đơn phương độc mã, kiếm dọc tỉnh không, không hề sợ hãi, ngươi cứ ở lại Tố Nguyệt Cung nghe ngóng tin tức của ta đi, nếu ta biết có người quan tâm ta, ta sẽ không chết một cách dễ dàng đâu."

Lâu Cận Thần nói xong, Tiết Bảo Nhi lại trầm mặc một hồi, Lâu Cận Thần nhìn nàng một cái rồi hỏi:

"Sao vậy?"

Bởi vì sắc mặt của Tiết Bảo Nhi có chút không tốt.
Bình Luận (0)
Comment