Chương 1126: Phế nhân (2)
Chương 1126: Phế nhân (2)Chương 1126: Phế nhân (2)
Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc và sau đó hắn bị điện giật cực mạnh.
Khi bị lôi ra ngoài, toàn thân hắn ướt đẫm, Trần Tĩnh nhìn 'đứa con nhận nuôi' khiến ông ta đầy hy vọng và đắc ý này, trong mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Ông ta đã nói với gia tộc rằng mình đã nhận một đứa con trai có tiềm lực vô hạn, nhưng kết quả lại như thế này, ông ta cảm thấy Lâu Cận Thần khiến ông ta khó có thể ngẩng cao đầu trong gia tộc.
"Xem ra kiếp trước con nhất định là một đại nhân vật, nếu không con cũng sẽ không có ý thức phản kháng mạnh như vậy."
Lâu Cận Thần không thể trả lời, hắn đã gần như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Trần Tĩnh biết, nếu như lúc này lại lần nữa cưỡng ép loading' nhất định sẽ thành công, nhưng vào thời khắc thành công đó, đứa con trai mình mới nhận này cũng nhất định sẽ chết. Trần Tĩnh hít sâu một hơi, nói:
"Trở về thôi!"
Lâu Cận Thần được đưa về, lần này đã nghỉ ngơi nửa năm trời. Mà trong nửa năm này, Trần Tĩnh lại một lần nữa nhận về một đứa con trai, hơn nữa đã thành công rất nhanh chóng. Đó là một thiếu niên trông có chút u sầu, hắn đã tới thăm Lâu Cận Thần trước khi loading, mà Trần Tĩnh thì chỉ vào Lâu Cận Thần đang nằm trên giường và nói rằng đây chính là kết quả của việc loading không thành công. Cậu thiếu niên kia không nói gì nhưng hắn ta đã thành công rồi, sau đó rất nhanh đã được nhập học. Trần Tĩnh đến phòng Lâu Cận Thần và nói với hắn rằng hắn không còn đủ tư cách để đi học nữa, hơn nữa còn nói trong lòng hắn luôn kháng cự lại thế giới này nên cần được đưa đến 'Viện đào tạo. Lâu Cận Thần đã nghe nói đến Viện đào tạo, nơi đó tương đương với bệnh viện tâm thần trước đây trên 'địa cầu. '. Hắn không nói gì và sau khi có thể đứng dậy và đi lại, hắn được đưa vào trong đó. Cửa vào rất lớn, tường vây rất cao, phía trên có dây thép gai, ở đây gần như là một nhà tù. Sau một tuần, hắn hiểu ra nơi này là nơi khiến tâm linh của người tới phải thần phục. Huấn luyện lòng người, dạy dỗ phản nghịch. Bọn họ có rất nhiều phương pháp, có hướng dẫn, có uy hiếp, có sốc điện. Lâu Cận Thần cảm thấy bọn họ muốn ý chí của hắn sụp đổ, sau đó đột nhập vào nội tâm của hắn để xem trong lòng hắn rốt cuộc là cái gì. Hắn có thân xác phàm trần, chỉ có thể mặc người khác an bài, thể xác không thể phản kháng, chỉ có thể kiên cường về ý chí. Mỗi lần như vậy hắn đều cảm thấy như mình sắp tê liệt, nhưng rất nhanh, bọn họ khiến cơ thể hắn phục hồi rồi lại lần nữa có được tính nhạy cảm. Một ngày nọ, hắn ngồi bên cửa sổ và nhìn vào ảnh phản chiếu phía trên cửa sổ. Đầu tóc ngắn cũn, mặc áo bệnh viện, dáng vẻ gầy gò, trong đôi mắt giăng đầy tia máu, đôi môi nhợt nhạt, toàn thân hắn kiệt sức đến mức gần như không thể đứng dậy được. Bởi vì hắn vừa trải qua một đợt xung kích 'liên kết'. Đột nhiên có người hét lên:
"Đưa Trần Tiểu Lâu đến khu thăm viếng. Có người tới thăm hắn."
Nhân viên phục vụ ở đây ngạc nhiên hỏi:
"Hả, sao vẫn có người đến thăm hắn ta? Chẳng phải hắn ta đã bị cha nuôi bán đến đây rồi sao?" Lúc này Lâu Cận Thần mới biết, thì ra mình đã bị bán rồi. Hắn được đẩy đến khu thăm viếng và nhìn thấy một cô thiếu nữ duyên dáng yêu kiểu. Cô thiếu nữ đã cao hơn rất nhiều, trông cao khoảng 1 mét 7. Mặc dù đối phương thoạt không phải là kiểu người vừa nhìn đã thấy đẹp, nhưng khí chất trên người đối phương thì Lâu Cận Thần vẫn còn nhớ rõ. Trần Tiểu Mai. Nàng là Trần Tiểu Mai, cô thiếu nữ đã cùng hắn đánh nhau với người khác và bị đánh cùng hắn trong nhà trẻ. Bên cạnh nàng còn có một chàng trai trẻ, Lâu Cận Thần cũng nhận ra hắn ta chính là người con trai mà Trần Tĩnh nhận nuôi sau đó. Hắn ta nhìn bộ dạng của Lâu Cận Thần, trong mắt có vẻ kinh ngạc, như thể đang ngạc nhiên vì Lâu Cận Thần vẫn chưa điên. Lâu Cận Thần mặc dù không nói lời nào, nhưng trong mắt lại rất có thần."Tiểu Lâu."
Trần Tiểu Mai gọi một tiếng, dường như không dám tin mọi thứ mình thấy trước mặt. Lâu Cận Thần mỉm cười, thân thể đau nhức đủ kiểu, nhưng lần này hắn lại vui mừng bởi vì hắn phát hiện trong thế giới tuyệt vọng này vẫn còn có người nhớ đến hắn. Không chỉ nhớ mà còn đến thăm mình, điều này thật hiếm có làm sao. Hắn không khỏi lộ ra nụ cười."Bọn họ nói ngươi đã bị đưa tới đây hai năm rồi."
Trần Tiểu Mai bước lại gần, đi đến bên cạnh Lâu Cận Thần. "Mới chỉ có hai năm thôi sao? Ta cứ tưởng đã mười năm đã trôi qua rồi."
Lâu Cận Thần cười nói."Rốt cuộc trước đây ngươi là ai? Thời gian hai năm vẫn không thể hủy hoại ngươi."
Trần Tiểu Mai nói.'Cô tới đây cũng là vì muốn biết thân phận kiếp trước của ta sao?"
Lâu Cận Thần nói. Trần Tiểu Mai lắc đầu nói:
"Ngươi được nhận nuôi, trường học nên theo học không giống ta, trong kỳ thi khối ta đã đạt được hạng ba nhưng không nhìn thấy ngươi, ta đi tra tên Trần Tiểu Lâu cũng không thấy, vì vậy ta đã đi tìm Trần Tĩnh nhận nuôi ngươi, hỏi ông ta xem ngươi đang ở đây, ông ta không muốn nói..."