Chương 1127: Phế nhân (3)
Chương 1127: Phế nhân (3)Chương 1127: Phế nhân (3)
Nàng quỳ xuống vì phát hiện Lâu Cận Thần lúc ngẩng đầu lên có vẻ mệt mỏi, ngẩng cổ lên khiến hắn trông có vẻ rất mệt.
"Thế là ta tìm được con trai Trần Diệu của ông ta, hắn ta nói ngươi đang ở đây, cũng không biết ngươi còn sống hay không.'
Trần Tiểu Mai nói:
"Ta nghe nói không có người nào tới đây mà có thể kiên trì được ba tháng, trong vòng ba tháng, hoặc là đào tạo thành công, hoặc là chết ở đây, hoặc là phát điên."
"Vậy ta nên cảm thấy tự hào!"
Lâu Cận Thần cười nói.
Trần Tiểu Mai nhìn nụ cười của hắn, thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt, nhưng lại có một kiểu kiên cường không thành lời.
"Thế nhưng, ngươi hà tất phải như thế?"
Trần Tiểu Mai thực sự có chút cảm thấy muốn khóc. Nàng cũng có chút khó hiểu, ở trong thế giới này, chỉ cần ngoan ngoãn loading những thứ đó, với thiên phú của Lâu Cận Thần, nhất định sẽ một bước lên mây, hào quang vạn trượng, nàng tin rằng những người trên danh sách thần linh dự bị kia ở các trường lớn đều sẽ bị hắn làm lu mờ.
"Con người ta đây, trước giờ đều phản nghịch, ăn mềm không ăn cứng."
Lâu Cận Thần nói.
Trần Tiểu Mai đưa tay nắm lấy bàn tay của hắn, tay gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương."Ngươi vân còn mang họ Trần sao? Ta không muốn mang họ Trần nữa."
Trần Tiểu Mai nói."Không có họ thì không có họ, đây vốn không phải họ của ta."
Lâu Cận Thần nói."Vậy ngươi đổi thành họ gì?"
Trần Tiểu Mai nói."Ở quê hương ta, ta thường giới thiệu tên của mình với mọi người là 'Tiểu Lâu'"
Lâu Cận Thần nói."Vậy ta tên là Tiểu Mai, ngươi từng nói hoa mai tỏa hương từ trong giá buốt mùa đông, kiêu ngạo giữa tuyết sương mà nở một mình, ta rất thích câu này."
Tiểu Mai nói.
"Ta cũng cảm thấy cô rất phù hợp với khí chất của hoa mai."
Lâu Cận Thần nói nhiều như vậy, cảm thấy có chút mệt rồi. Tiểu Mai cũng nhìn ra được, nàng đứng dậy nói:
"Ta quay lại hỏi xem làm cách nào để đưa ngươi ra khỏi đây, ngươi cố gắng, đợi ta."
"Được!"
Lâu Cận Thần đáp lại. Nàng quay người trở lại, tựa hồ đang nóng lòng nghĩ cách làm thế nào để đưa Lâu Cận Thần ra ngoài. Sau khi Trần Diệu đến, hắn ta không nói một lời mà chỉ đi theo Tiểu Mai, khi quay người, ánh mắt nhìn Lâu Cận Thần đầy vẻ phức tạp. Sau đó, Lâu Cận Thần đang đợi Tiểu Mai đến, hắn có thể thấy được, tiềm lực hiện tại của Tiểu Mai đã đạt được địa vị của mình, người có tiềm lực thành thần như nàng chắc chắn sẽ có chút tài nguyên. Có điều, hắn còn chưa đợi được Tiểu Mai đến thì Trần Tĩnh lại đến. Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Tĩnh, trong lòng không thể phân biệt được đó là hận thù hay là tinh lực không đủ khiến hắn không hận nổi."Tiểu Lâu, ngươi có muốn ra ngoài không?"
Trần Tĩnh hỏi."Ta có thể ra ngoài sao?"
Lâu Cận Thần hỏi."Chỉ cần ta trả tiền, đương nhiên có thể mua ngươi ra, nhưng ngươi phải nói cho ta biết làm sao có thể kháng cự lại xung kích loading."
Trần Tĩnh nói. Lâu Cận Thần cười nói:
"Việc này thì có thể có cách gì chứ, chỉ cần tính cách trời sinh mà thôi, nào có cách gì."
Trần Tĩnh thở dài nói:
"Đường đường là một người có thiên phú tuyệt thế lại bị phế ở nơi đây, với thân thể xương cốt hiện tại của ngươi, có thể sống đến già cũng rất khó rồi."
Lâu Cận Thần sau đó vẫn phải chịu mấy lần xung kích †âm linh, thời gian ngăn cách cũng càng ngày càng dài. Sau một lần nọ, có người nói:
"Thẻ thông tin thiên phú trong cơ thể hắn đã bị vỡ nát rồi, không còn hữu dụng nữa."
"Vậy thì là phế rồi."
"Đúng vậy, phế rồi, đưa vào trại lao động cải tạo đi."
Thế là, sau khi Lâu Cận Thần nghỉ ngơi được một thời gian, hắn đã được đưa đến một trang trại. Hắn được phân công chăn lợn, từ đó hắn trở thành người chăn lợn ở trang trại này, tất nhiên không chỉ có như vậy mà còn phải dọn phân, rửa chuồng, cắt cỏ, nghe nói mọi người đều thích ăn những con lợn được cho ăn thuần tự nhiên, vì vậy ngày nào hắn cũng đều phải đi cắt rất nhiều cỏ. Dù nắng hay mưa, việc này diễn ra hàng ngày, dậy sớm làm việc đến khuya, không có ngày nghỉ. Nhưng may mắn thay, hắn không còn phải chịu loại tra tấn kia nữa, cơ thể hắn cuối cùng cũng bắt đầu phát triển thêm một chút rồi, song cuối cùng chính vì bị tra tấn mà hắn đã bỏ lỡ thời kỳ trưởng thành và phát triển nên cơ thể trông thấp bé và gầy gò. Hàng ngày khi đi cắt cỏ hắn đều mang theo một chiếc gậy tre, nó như một thanh kiếm không rời tay. Hắn không biết lựa chọn của mình có đúng hay không, nhưng bây giờ đã không có cơ hội hối hận. Hắn nghe những người cùng làm việc với mình kể rằng xưa từng có một người loading thất bại và làm việc ở trang trại cho đến năm mươi tuổi rồi chết trên giường trong một đêm tuyết rơi. Cái chết, đây là một từ đã rất lâu không nghe rồi. Nhưng sau khi đến đây, hắn lại cảm thấy cái chết rất chân thực và có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Chết ở đây à? Đó sẽ là cái chết thực sự nhỉ