Chương 1128: Cắt đứt xïềng xích ở đây (1)
Chương 1128: Cắt đứt xïềng xích ở đây (1) Chương 1128: Cắt đứt xïềng xích ở đây (1)
Lâu Cận Thần nghĩ thầm trong lòng, bởi vì hắn biết mình là được Đạo Chủ ném vào đây, không có bất kỳ sự chuẩn bị
dự phòng nào.
Sẽ chết vì già ở thế giới này? Lâu Cận Thần nhìn người trong gương, hắn gầy gò, nước da đen sạm, tóc rối bù, môi bong tróc, quần áo trên người thì bẩn thỉu.
Chỉ có một đôi mắt giống như một miếng sắt được mài mỏng, mỏng mà sắc bén.
Lâu Cận Thần từng cảm thấy mình đã giống như một cái cây đứng giữa trời đất, rễ cắm vào hư không, không ai có thể thay đổi chính mình.
Nhưng bây giờ hắn nhìn mình trong gương, hắn đang cố gắng tìm lại con người trước đây của mình.
Hắn vẫn chưa nhìn quen bộ dạng này, bởi vì hắn rất ít khi Soi gương, trong thâm tâm, hắn không coi đây là cơ thể của mình mà chỉ coi đây là một bị thịt mà thôi. Thế nhưng hắn phát hiện mình gần như đã quên mất hình dáng ban đầu của mình rồi. Sau khi ra khỏi phòng, mặt trời đang chiếu sáng trên bầu trời, từng tia nắng chói chang chiếu vào mắt khiến hắn có chút không mở nổi mắt. Cho lợn ăn và dọn chuồng lợn là việc hàng ngày hắn phải làm, sau đó thì đi cắt cỏ. Hắn xách hai chiếc thúng tre ra đồng cắt cỏ, hắn rất khó gần và cũng không ai quan tâm đến hắn. Hắn ngồi xổm trên bờ ruộng, từng dao từng dao cắt cỏ trên bờ, tất cả mọi người đều biết bờ ruộng mà Tiểu Lâu cắt qua đều vô cùng gọn gàng.
Chỗ đất gồ ghề cũng được hắn cắt bỏ, khi có người hỏi tại sao lại làm như vậy, hắn nói rằng những con đường gồ ghề đương nhiên phải có người cắt bỏ. Người khác chỉ cho rằng hắn là kẻ ngốc hoặc là kẻ điên, cắt cỏ mà cũng nghiêm túc như vậy, chỉ có trong lòng hắn mới biết, hắn là đang bắt đầu luyện tập lại kiếm pháp. Mỗi một nhát dao cắt xuống, hắn đều coi như là mình đang vung kiếm. Mỗi một nhát dao, hắn đều tưởng tượng đó là thanh kiếm của chính mình chém vào hư không, mỗi ngày khi hắn trở về đi ngủ, đều tiến vào giấc ngủ với một loại trạng thái thiền định, nhiều năm như vậy, hắn đã quen rồi. Hắn đã không còn phân biệt được rốt cuộc mình có ngủ hay không, cũng có thể kỳ thực mỗi ngày đều đã ngủ rồi, chỉ là đang nằm mơ mà thôi, trong mơ mình còn đang tu luyện.
Đôi khi hắn cũng nghĩ rằng sẽ tuyệt vời biết bao nếu tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ. Sau khi trở về và cho lợn ăn xong, hắn tắm rửa rồi ngồi ở phòng ăn dùng bữa, chiếc tỉ vi treo trên tường đang phát một đoạn video, đó là lễ tuyên thệ để các vị thần của thế giới này xâm chiếm thế giới khác.
Đã có rất nhiều cuộc họp tuyên thệ như thế này trong nhiều năm qua và thế giới này đang bành trướng một cách đáng kinh ngạc. Thế giới này phát triển theo cách cơ giới hóa và trò chơi hoá, nuốt chửng vùng tinh không trong ký ức của hắn kia. Trong buổi phát sóng trực tiếp một cuộc thi cao đẳng đại học, hắn nhìn thấy mấy hình ảnh quen thuộc. Tiểu Mai, Tiểu Dũng, còn có Trần Diệu. Tiểu Mai không còn mau chóng quay lại như lời nàng nói nữa, Tiểu Dũng chưa từng tới, nhìn thấy trong buổi phát sóng trực tiếp, hắn ta cùng đội với Tiểu Mai, ánh mắt hắn ta dũng mãnh bá khí, có một loại cảm giác bá đạo ngút trời. Mà Tiểu Mai thì lại giống như một nữ thần, lạnh lùng và dữ dằn. Trần Diệu mặc dù vẫn u ám phiền muộn nhưng trông cũng rất phi phàm, ba người bọn họ ở cùng một đội. Lâu Cận Thần thấy bọn họ có rất nhiều quyển giả, trong nhiều năm qua, mặc dù chưa vào trường, không có cách nào tiếp xúc với những thứ cốt lõi, nhưng hắn biết rằng những người này sẽ không ngừng tiến hoá. Điều thần kỳ nhất của thế giới này nằm ở việc có thể tạo ra sinh mệnh từ trong hư ảo, rồi sau khi đạt đến một trình độ nhất định, nó sẽ xuất hiện ở trong thế giới thực. Lúc đầu hắn luôn cảm thấy có chút không thể rẽ ngoặt bước này được, thế nhưng rất nhanh hắn liền hiểu rằng trong con mắt của Thượng Thương, không có cái gọi là hư cấu và thực thụ. Chúng đều là một thể, thế giới này do ông ta tạo ra từ hư không, dùng để nuốt chửng vùng tinh không kia, có gì mà không thể chứ?
Ông ta để lại các loài sinh vật trên thế giới này cho những người này tự do cạnh tranh và phát triển, dưới tình huống đó, các sinh mệnh trưởng thành nên chắc chắn sẽ vô cùng mạnh mẽ. Lâu Cận Thần nhìn thấy quyển giả của Tiểu Mai là một đám sinh vật hư không, vô cùng kỳ dị, sức sống cực mạnh, mấy lần thi đấu đều dựa vào lực sinh mệnh cường đại giúp đỡ nàng thắng được đối thủ. Quyển giả của Tiểu Dũng thì lại là một đám thi pháp giả, giống như từng chiếc áo đen, phía dưới áo đen là một khối màu đen hư vô, chỉ có thể nhìn thấy những con mắt màu tím, bản thân Tiểu Dũng tiên phong phía †rước mà đám áo đen này thì bay trên không trung, ném ra ngoài những thứ màu đen tím kèm theo điện quang và có tính dính, người trúng phải cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn trở về phòng mình, một căn phòng chật chội và nhỏ bé, thắp một ngọn đèn, đây là chiếc đèn dầu do chính tay hắn làm.