Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1127 - Chương 1131: Huyền Quang Phân Thiên Sắc (2)

Chương 1131: Huyền Quang Phân Thiên Sắc (2) Chương 1131: Huyền Quang Phân Thiên Sắc (2)Chương 1131: Huyền Quang Phân Thiên Sắc (2)

Lâu Cận Thần còn đang đợi, hơn một tháng sau, tuyết đột nhiên bắt đầu rơi ở vùng trời này, tuyết rất dày, còn kèm theo sấm chớp.

Dường như có những sự tồn tại cường đại đang chiến đấu trên bầu trời, rồi hắn nhìn thấy ai đó vẫy tay và xé nát một nửa đám mây trên bầu trời.

Cảnh tượng này chỉ trong nháy mắt nhưng có rất nhiều người đã nhìn thấy.

Trái tim Lâu Cận Thần đập thình thịch, hắn đang tự hỏi liệu mình có nhầm lẫn ngày đó không, có phải thực ra là hôm nay hay không, nhưng hắn căn bản không thể làm gì được.

Bản tin trên ti vi tối hôm đó nói rằng có kẻ địch cường đại và nội gián trong ngoài kết hợp, đã bị tiêu diệt.

Lâu Cận Thần cau mày, nhưng giọng nói truyền đến từ trên ti vi khiến hắn có thể mơ hồ nghe ra được hình như là Trần Tiểu Mai đang được phỏng vấn, hình như nàng đã lập được công. Mọi chuyện đã trôi qua rồi, cho dù có thật sự nhầm ngày thì cũng đã là sự thật, nghĩ nhiều cũng không thể nào khác được. Lòng hắn lại bình tĩnh trở lại. Trong lòng hắn ẩn giấu một thanh kiếm, nhưng thanh kiếm này là hư vô, hắn không biết đến một ngày nào đó hắn có thể phát ra được hay không. Đột nhiên một ngày nọ, khi tỉnh dậy, hắn phát hiện tai mình càng lúc càng khó nghe hơn. Những người khác cũng phát hiện ra, có người nói:

"Lão Lâu lại điếc rồi, có lẽ cũng không nổi mấy ngày nữa." "Đúng vậy, vừa điếc vừa mù, cũng không biết một ngày nào đó không còn động đậy được nữa."

"Không thể di chuyển nữa thì sắp chết rồi."

Lâu Cận Thần không nghe thấy, nhưng hắn cảm giác được thời tiết đang trở lạnh. Mọi thứ dường như trở nên lạnh lẽo hơn, mà hắn phát hiện cái ngày mình muốn đợi không thể xác định được nữa. Thế là, hắn bắt đầu hỏi những người bên cạnh hôm nay là ngày gì, người khác nói cho hắn biết hắn lại luôn sợ người khác đang lừa mình. Rất nhanh, hắn ý thức được tình hình không ổn này, thế là hắn không hỏi nữa, hắn bắt đầu dựa vào cảm giác của mình để cảm nhận. Mỗi ngày hắn chỉ ăn một lượng thức ăn ít, dạ dày hắn dường như đã khó tiêu hóa thức ăn, cơ thể hắn ngày càng yếu đi. Nhưng trong lòng hắn lại càng ngày càng bình tĩnh, tinh thần hắn cũng không ủ rũ, ngược lại còn như thể trở nên nhạy cảm hơn, giống như đã mất đi lớp da bảo vệ, bắt đầu trực tiếp cảm nhận tin tức của thế giới bên ngoài. Hắn biết tình trạng của mình không ổn nên nhân lúc vẫn còn có thể di chuyển, hắn đi vào ngọn núi cạnh trang trại, tìm một nơi có ánh nắng và bắt đầu đào một cái hố. Một hậu bối thân quen đã đến giúp hắn đào. Hắn ta hỏi:

"Lâu gia gia, ông đào hố làm gì vậy?"

"Ngủi"

Lâu Cận Thần nói."Ngủ?"

"Đúng vậy, người chết không phải cũng giống như ngủ sao? Chỉ là một bên thì ngủ trên giường, một bên thì ngủ dưới đất, một bên thì ngày hôm sau phải tỉnh dậy, một bên thì cứ thế giải thoát."

Lâu Cận Thần nói."Nhưng, nhưng đó là cái chết, sao có thể gọi là giải thoát chứ?"

Chàng trai hỏi."Sống, có lúc cũng chỉ là sống thôi. Ngươi thấy ta cả một đời nuôi lợn, nhưng ta thấy ta cũng chẳng khác gì những con lợn đó, chúng sống trong chuồng lợn, ta sống ngoài chuồng lợn nhưng chỉ là một cái chuồng rộng hơn một chút mà thôi."

Lâu Cận Thần nói xong liền nằm xuống hố, sau đó nói:

"Tiểu Hoàng, phiền ngươi giúp ta lấp đất lại, cảm ơn."

Chàng trai trẻ tên Tiểu Hoàng kia có chút bàng hoàng mà phủ đất lên cơ thể Lâu Cận Thần, hắn ta cảm nhận được sự bình tĩnh từ trên người Lâu Cận Thần. Khoảnh khắc khuôn mặt của Lâu Cận Thần bị che lấp, thế giới của hắn liền biến thành một mảng tối đen. Hắn từng ngủ quên trên một tinh thể trong tinh vũ, mặc dù lúc đó hắn suýt chết dưới sự dẫn dắt của 'Thượng Thương, thế nhưng loại cảm giác thần hồn như mây khói, tan biến nhưng không bị tiêu diệt kia lại mang lại cho hắn linh cảm. Thể xác của hắn không ổn nữa, hắn quyết định dùng cách này để kéo dài ý thức sinh mệnh của mình. 'Lão Lâư' già nhất trong trang trại đã chết rồi. Chỉ sau một tháng, mọi người không còn nhắc đến hắn nữa, chỉ có Tiểu Hoàng vẫn nhớ những gì "Lão Lâu" đã nói, hắn ta cảm thấy mình cũng giống như con lợn trong chuồng kia, chỉ có điều phạm vi rộng hơn một chút mà thôi. Thời gian đã đến cuối năm, ngày này là thời điểm mọi người đang giết lợn ăn mừng năm mới, đêm khuya, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng vỡ nát. Trái tim của tất cả mọi người đều như tan vỡ, bọn họ che bịt lấy trái tim mình lại. Có người ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn thấy dường như có một người đang vung một cây Như Ý ngọc khổng lồ, đánh vào màn trời. Âm thanh vỡ vụn này chấn động cả thế giới, đánh thức tất cả rắn và côn trùng đang ngủ dưới lòng đất, trong đó bao gồm cả một số người đang nằm nửa sống nửa chết dưới lòng đất. Vào lúc này, ánh sáng từ trong khe nứt trên bầu trời xuyên thấu vào."Lâu Cận Thần, nhận kiếm."

Một thanh âm vang vọng khắp thế giới. Ánh sáng xuyên qua khe nứt kia, như ánh trăng bạc chiếu xuống."To gan!"

Một bàn tay lớn màu đen vàng nắm về phía ánh trăng kia, thế nhưng nơi ánh trăng đi qua, bàn tay đen vàng kia lập tức bị cắt đứt.
Bình Luận (0)
Comment